From: "Ngu Long Ngo Ngo
Sent: Wednesday, October 12, 2016 4:07:13 A
Wi thân mến,
Đến hôm nay tụi mình cứ vẫn không muốn tin rằng sẽ vĩnh viễn không còn được gặp cô Tư nữa.! Mình nhớ hoài hình dáng của cô khi ngồi ăn, khi nằm xem Tivi, nhất là buổi tối mình đem thư anh Liên và chị B Vân cho cô đọc. Về nhà mình đưa đoạn phim quay lúc cô đọc thư, anh Liên cảm động lắm. Vậy mà chỉ không đầy nửa tháng sau cô đã ra đi... Thực sự mình chưa thấy cụ già nào dễ thương như cô Tư, con cháu sắp đặt thế nào cũng được, cho ăn gì cũng ăn, không hề có ý kiến gì. Má mình lúc trước ai cũng nói dễ, nhưng không dễ như cô Tư đâu, bởi có khi con cái làm gì không đúng ý thì tụi mình cũng bị rầy , bị giận...
Nhìn bia mộ của anh Tráng và Tie mình thấy bồi hồi quá. Mới ngày nào sang nhà anh Tráng và Tie chơi, anh cho xem lan anh trồng và còn dạy cách trồng, chỉ mua loại phân gì cho hoa nở đẹp, Tie thì cho xem bộ sưu tập búp bê và tặng mỗi chị 1 con kỷ niệm... Nhớ đủ thứ chuyện, nhớ chuyến đi New York với cả nhà , và sau đó anh Tráng đích thân đưa 2 đứa mình ra ga xe bus để đi Whasington DC, đưa tận ra xe mới chịu về. Anh Tráng quá tốt và quá nhiệt tình, người như thế rất hiếm...
Có lẽ tết này Wi nên về VN đi, đi chơi cho đở buồn. Hồi má mình mới mất, nhiều lúc mình đi làm mà không muốn về nhà, vì sợ cái cảm giác trống vắng khi không còn nhìn thấy má nữa. Cái cảm giác ấy nó vô cùng nặng nề và đau đớn mà nhiều năm sau mình mới nguôi được. Con dù lớn mấy cũng là con của mẹ, và dù mẹ đã già, đã trở lại như đứa trẻ thơ thì mẹ vẫn cần thiết trong đời ta biết bao nhiêu...Mình rất thắm thía điều ấy nên rất đồng cảm với mọi người... Mình thăm hết cả nhà. B.Trâm, B. Sáu