ForeverMissed
Large image
Stories

Share a special moment from Bùi's life.

Write a story
June 1, 2020
by Hoa Bui
Mới đây mà đã ba năm rồi, tưởng như ngày hôm qua. Đốt nến để nhớ đến Trí trọn ngày hôm nay.
I miss you so much. Love you, my dear brother.
Hòa

Tết đến, nhớ Cha và​ Em

January 20, 2020
by Hoa Bui

Không hẹn một lời hoa vẫn đến
Đang yêu ai đó má thêm Đào
Mỗi năm lại một lần hoa nở
Bao người còn trong nỗi nhớ nhau
(khuyết danh)

Vẫn Thấy Bên Đời Còn Có Em

November 23, 2018
by Hoa Bui

Ngày lễ sum họp gia đình, thiếu Trí,  nhớ em...

Vẫn Thấy Bên Đời Còn Có Em
Sáng tác: Trịnh Công Sơn

Vẫn thấy bên đời còn có em
Tấm lòng em như lá kia còn xanh
Rừng ơi hãy giữ cho bền nhé
Những cành hoa phai quá không đành.
Vẫn thấy em cười đùa đó đây
Mái nhà năm xưa tóc em còn bay
Gặp nhau giây phút trong đời ấy
Nỗi gì bâng khuâng níu chân hoài.
Em đã đến nơi này tựa như cánh én
Dịu dàng trao chút hương hoa mùa xuân
Nhớ gì mà nắng vàng cánh rừng
Thương ai mà sương khuya vội vàng buông
Chiều nay bên trời xao xuyến
Còn em trong từng nhớ thương.
Mỗi vết thương lành, một nỗi vui
Mắt cười mênh mông giữa đôi bàn tay
Dù em khẽ bước không thành tiếng
Cõi đời bao la vẫn ngân dài.

https://www.youtube.com/watch?v=Qyjcd_XlD6Q

Con trai. Và má…

July 7, 2018
by Hoa Bui

...nhìn thấy có Má và Trí đâu đó trong câu chuyện cảm động này.

Con trai. Và má…

Nguyễn Ngọc Tư

Tết năm kia bạn tham gia một vở ca kịch mừng giao thừa trên quảng trường. Chương trình được truyền hình trực tiếp, má bạn coi ti vi thấy vậy liền lấy điện thoại gọi lúc vở diễn đang giữa chừng, nói tết nhất rồi bây còn vẽ mặt hề ca hát chi nữa, thay áo xống đi. Về ! Bạn xoa cái bụng ông Địa độn vải chang bang của mình, nói chờ con chút nữa má ơi. Sau, lúc kể với tôi bạn nói, “thì dặn cho có vậy, chớ bà già tao chờ tao tới suốt đời”. Tết đó bạn bốn mươi ba tuổi.

Tôi với bạn không thân, có khi cả tuần mới ngồi chung nhau ở bàn, ở nơi gần như duy nhất là quán cà phê Văn nghệ. Nhưng tôi quen má của bạn, một bà già tuổi trên bảy mươi, đẹp người. Mỗi tháng bà ăn chay bốn ngày. Bà bị say xe, đi Sài Gòn lần nào cũng gọt củ sắn đem theo nhai cho đỡ nhộn nhạo trong ruột. Buổi sáng đi chợ thay vì vô tiệm phở bà chỉ ăn nắm xôi, hay một ổ bánh mì trơn, số tiền còn lại bà chắt mót bỏ ống cho bạn cất nhà. Bà có cái đầu tóc mượn làm tóc rụng của mình, chính mình nhặt nhạnh. Đôi lúc đọc mấy mẫu chuyện con con bạn viết, truyện nào cũng có nhân vật má, bà kêu kiếm gì đó viết nhắc tới ba bây, kẻo ổng buồn.

Tôi chưa gặp bà má đó lần nào, những gì tôi biết đều do bạn kể. Ngoài cà phê đá, sữa đậu nành… ngồi với bạn, tôi được thưởng thức thêm món “bà già tao…”. Như một ám ảnh. Ngọt ngào. Quán nằm giữa lòng thành phố, nhưng có khi bạn làm tôi thấy bóng người đàn bà ngồi câu cá chốt giấy làm khô gởi ra chợ cho con, bà hái bông so đũa về nấu chua với cá rô đồng. Tôi thấy bà ngồi trong bếp, thêm lửa cho đáy nồi dày cơm cháy (món này bạn khoái). Những ngày Tết bà hay lảng vảng gần chỗ mấy đứa con chơi bài cào, hóng coi coi đứa nào thua nhiều, bà lén luồn tiền cho nó.

Và bạn luôn là người thua nhiều nhất. Bà má bận lòng với bạn nhất. Lần nào về trong mớ hành lý của bạn cũng nhồi nhét bao nhiêu là quần áo quăn queo, má lục lọi ra, ôm đi ủi. Qua cửa là bà ngó từ trên xuống dưới, lúc bảo cạo râu bớt đi lúc chê tóc dài quá phủ cả lỗ tai, mà để móng tay chi dài thượt thiệt ngứa con mắt. Bạn hí hửng, bị rầy mà vô cùng hí hửng, má càm ràm bạn coi bằng như má hát ru vậy.

Bạn không bao giờ nói kiểu như tao thương má, nhớ má lắm lắm. Tình cảm của bạn đặt vào những câu chuyện, những ký ức, những kỷ niệm có thể đã cũ kỹ rồi hoặc còn tươi rói mới hôm qua, lần về thăm nhà gần nhất. Nơi bạn sống cách nhà sáu mươi cây số,  lâu lắc vài ba tháng bạn mới về một lần, nhưng cảm giác bạn chưa bao giờ bỏ má đi đâu quá một ngày. Lá bay ngoài đường rơi bạn mơ màng “bà già tao tầm bốn giờ sáng là xách chổi đi quét lá ngoài sân…”.  Một người bán quà rong đi ngang qua bạn chép miệng, “bà già tao ưa bánh phồng nếp nướng…”. Ngồi trong quán ngó trời mưa, mà mắt bạn ngậm sương như thể trước mặt thấp thoáng dáng một người phụ nữ đang súc rửa mấy cái lu, đắp đất be quanh nền nhà chống ngập, lấy tấm cao su căng che cho mùng con khỏi dột.

Bạn là họa sỹ, kiêm viết văn xuôi, làm thơ kiêm diễn viên, và ca vọng cổ nghe cũng mùi. Chữ của bạn luôn có hình ảnh bà mẹ tần tảo với đầu tóc mượn xức dầu dừa, kim tây cài miệng túi áo, chân đi dép Lào, nồng mùi dầu gió. Nhưng khi vẽ, hiện diện trên tranh bạn nhiều nhất là trẻ con. Những đứa trẻ đang giỡn đang chơi, xúm xít với nhau hồn nhiên ngước mặt ngó trời, bình an và nhẹ nhõm. Như thể khung tranh đã che khuất bà mẹ chúng đang ở gần đâu đó, đang bao dung dõi theo, ngó chừng bảo bọc cho, tôi có cảm giác đó. Nhưng cảm giác cũng đầy chủ quan, tôi bị ám ảnh bởi thứ tình cảm kỳ lạ mà bạn dành cho má, đôi khi chỉ vì một lần giọng bạn trở nên thảng thốt, “bà già tao nằm đau ở Sài Gòn…”

Đôi khi, tôi học từ những câu chuyện thảng hoặc, nhát gừng, vô chừng của bạn cách làm mẹ, làm con. Và cũng có lúc tôi hơi nghi ngờ, không biết chi tiết này câu chuyện kia có thật không. Nhưng điều đó không quan trọng, dù bạn viết truyện ngắn bằng lời, thì ba chữ “bà già tao…” từ cái miệng râu ria rậm rạp của bạn cũng lan ấm áp rung cảm sang tôi.

Bạn kể, má sinh bạn khi thai chưa đầy bảy tháng. Sinh non. Èo uột, bạn được nuôi dưỡng trong bệnh viện cho tới khi về nhà má đã mang bầu đứa nữa. Đứa trẻ chưa được ôm ấp bao nhiêu thì nhường vòng tay mẹ cho em. Câu chuyện đó nhen trong tôi một cảm giác lạ lùng, biết đâu bạn nuôi dưỡng trong mình một tình mẫu tử cực kỳ phức tạp, ngay từ lúc bé thơ, mà tôi chưa hiểu thấu. Và những sớm mai, tôi biết bạn hay trông tôi tới, bởi tôi luôn chăm chú ngồi nghe bạn nhắc “bà già tao…” với tất cả háo hức, tò mò. Là người viết, tôi mong giải mã một tình cảm hơi kỳ lạ, người ta vẫn thường thương má, nhưng ít ai thương ám ảnh kiểu như bạn.

Đến nỗi, tôi đoán chừng bạn không lấy vợ vì chưa tìm được người phụ nữ nào giống như má bạn. Và bạn còn nghèo má bạn còn mãi xót xa. Bạn còn lông bông văn nghệ văn gừng là má bạn còn cằn nhằn rầy la… Dường như bằng cách này bạn giành lấy tình thương của má, khi trót sinh ra dưới một mái nhà đông anh chị em. Má ở đầu nguồn, nên bạn mãi là con cá lìm kìm suốt đời bơi ngược nước?

Ai đó sẽ nói rằng bạn ích kỷ, chỉ nghĩ tới bản thân mình, nhưng dường như quyền phán xét chỉ thuộc về người mẹ. Biết đâu bà cảm thấy vui, an ủi, khi những đứa con lớn khôn đã lần lượt rời khỏi tầm với của bà, chỉ bạn là mãi loay hoay, lẩn quẩn vướng quanh chân. Ứ hự cái thằng nghề nghiệp lêu bêu, chưa vợ, chưa nhà cửa…

CUỘC HẸN VÔ THƯỜNG

May 28, 2018
by Hoa Bui

Người vừa đến cũng vừa đi rất vội

Để lại nơi này một thoáng bâng khuâng

Khoảng cách xa nhưng cũng lại rất gần

Mà bước mãi chân trần không đến được

...Nếu có gặp xin cũng đừng hẹn trước

....Bởi hôm nay ai biết được ngày sau

Sợ mùa thu cây lá sẽ thay màu

Vô thường đến Tâm con người thay đổi

Không hẹn trước, nhưng xin người hãy đợi 

Dẫu nghìn năm hay suốt cả Luân hồi

Trọn một đời dù chỉ Sát na thôi     

Vì tất cả cuộc đời là huyễn mộng

Tôi không hẹn nhưng rồi tôi sẽ đến

 Bên kia bờ của bóng đổ không mê
 Ai ra đi mà lại chẳng quay về      

Lòng sẽ tưởng gặp người nơi xứ Phật.

    (St)

      

Đường trần em đi hoa vàng mấy độ...

February 19, 2018
by Hoa Bui

  

Du Xuân- hình Trí gửi chia sẻ với gia đình- Tết 2017

"em đến bên đời hoa vàng rực rỡ
nào dễ chóng phai trong lòng nỗi nhớ"-TCS

 

 

 

Viết cho Trí

February 2, 2018
by My Bui

Như vậy là Trí đă mất được tám tháng rồi ... cứ mỗi lần muốn viết cho Trí thì không viết được gì hết... tối hôm qua nằm ngủ và nghĩ đến Trí và đã muốn viết thật nhiều, muốn kể cho Trí nghe những chuyện đã xảy ra ... những chuyện như bây giờ có hai chú mèo của hàng xóm hay đến thăm và ngủ trưa trong nhà, những chuyện mà anh thấy khó làm và tự nhiên làm được như là có Trí giúp đỡ, những chuyện như là thoát khỏi tai nạn trong đường tơ kẽ tóc .... muốn viết rất nhiều để biết rằng là em lúc nào cũng chung quanh đây chứ không phải là em đã ra đi vĩnh viễn.

Tháng mười

October 14, 2017
by Hoa Bui

 

Trời đã vào thu,  tháng mười lại về. Tháng mười là tháng nhiều yêu thương  nhất trong năm cho gia đình.  Tháng của giỗ Cha, sinh nhật Mẹ và những ngày em về xum hợp với gia đình. Năm nay ngày giỗ Cha lần đầu không có em. Vắng em bằng xương bằng thịt nhưng cảm nhận em vẫn quanh đây.

 Năm nào cũng vậy, em không quên đem về vài xấp vàng giấy để đốt dâng lên hương linh Cha .Ngày viếng mộ Cha năm nay, thay em đốt vàng mã, chính tay đốt từng lá, từng lá, mới thấm thía hiểu được tấm lòng hiếu thảo sâu sắc của em, giản dị thôi nhưng  chan chứa tình yêu thương và sự quan tâm chăm sóc của em dành cho Cha. 

Cuộc đời vẫn trôi , em không còn đây nhưng lòng hiếu thảo của em ,nhớ đến cội nguồn và công ơn cha mẹ ,tổ tiên được tiếp tục và (các cháu) sẽ mãi mãi tiếp tục .

Người thân tôi chết - Bây giờ ở đâu ?

August 5, 2017
by Hoa Bui

"Chúng ta phải lắng lòng và cùng quán chiếu để có thể thấy được.
Ví dụ như khi chúng ta gieo một hạt bắp xuống đất và nếu có trận mưa thì trong năm hay bảy ngày, hạt bắp sẽ nẩy mầm và sẽ lên một cây bắp. Mười ngày sau đó, chúng ta thấy được một cây bắp non, hai lá hay ba lá, và nhìn kỹ thì không thấy hạt bắp nữa. Bây giờ đây, thay vì thấy hạt bắp thì mình thấy một cây bắp con và mình nói hạt bắp đã chết rồi. Kỳ thật hạt bắp không chết! Hạt bắp đã trở thành cây bắp con. Nó thay hình đổi dạng.
Mình đừng đi tìm cái tướng, mình đừng kẹt vào tướng. Nếu kẹt vào tướng, mình không nhận diện được sự tiếp nối. Nhìn vào cơn mưa, mình phải thấy đám mây, đó là nhìn với con mắt vô tướng..."

Thiền Sư Thích Nhất Hạnh

https://www.youtube.com/watch?v=7_x-q2VGOI0

https://www.youtube.com/watch?v=vQCugHyElCs

 

ôi, mắt lại ướt

July 22, 2017
by Hoa Bui

 

Hôm nay (19/07), tròn 49 ngày từ khi em rời xa thế gian này, bước đi trên con đường mới thênh thang, gia đình thắp hương cho em, nhớ đến em, và mong em ở nơi đó bình yên, hạnh phúc.

Dù "Ở đây sương khói mờ nhân ảnh", nhưng chắc chắn tình yêu em vẫn rất đậm đà. 

Peter Burnett days

July 17, 2017

Tri my friend,

Upon learning of your passing, my mind quickly drifted to the day when we first met at Peter Burnett junior high in Miss. Walter ESL class. You were in a pair of glasses with such fair skin color for a Vietnamese. You had a dry sense of humor and a smile and a laugh that so contagious to all around. And I knew right a way that you were one of the smart ones.You were the first to teach me how to properly swim the free style strokes in our PE class, and the first to back me up after I got into a fight with other kids. After high school, our career and life took us on seperate paths over the years. When we last had dinner together in 2009, you mentioned that you're still doing your daily swimming and to know that you're gone while doing what you love best also put one's heart at peace. So my friend, after all the travels, the joys and blessing you shared with us all, your journey on this earth has ended for the new journey on the other side to begin. Rest in peace and to know that we'll all miss you.

Hieu Vu

Cau Tri

July 4, 2017

It was nearly a decade ago. The whole family was gathered at my grandparents’ house and my uncle, Cau Tri, was visiting from Vietnam. Cau Tri was catching up with everyone and asking how the nieces and nephews were doing in school.

When I told Cau Tri I was majoring in psychology for undergrad, he threw down the gauntlet and posed this question, “All right, you should know this. What is the one thing in the world that everybody wants?”

I knew it had to be some kind of trick question. But could I outsmart the philosophical, well-cultured uncle of mine who was standing there with an even bigger sly grin on his face than usual?


As I reminisce about this now, I am struck by the skill and finesse Cau Tri possessed in the art of conversation. He could could turn polite small talk into engaging, thought-provoking conversation with anyone, anywhere. Yes, a smooth smile to go along with a smooth talker!


After pausing for a while so as not to give in to any obvious answers, I ended up just guessing.


“Love?”

“Nope!” Cau Tri replied. Ok, well that was too obvious.


I tried again. “Is it…...happiness?”

“Nope,” Cau Tri added with a smirk.
 

“Family?”

“Nope.”


“Health? Kindness?? ……MONEY?!!”

“Nope… Hee-hee-hee.” This time his mischievous grin was followed by a mischievous chuckle and a shoulder bounce, his hands tucked away in his pants pockets.


“I have to think about this…” I admitted to my uncle as I paced around the upstairs room of my grandparents’ house, literally cornered.


What is the one thing that we all want? How can something of such high demand and high appeal be something of such obscurity at the same time?


Cau Tri knew he stumped me before he even asked. But I was enjoying every minute of it. I’ve always had a love for brain teasers, philosophical debates, and pretty much anything that involves delving below the surface for deeper understanding, especially that of human nature.


My uncle gave me an “I’ll be here when you’re ready” look as a squinted at him, words swirling around my head.


Stuck between wanting to be judicious with the rest of my guesses and recognizing that I’d probably only get further and further away from the actual answer, I finally gave in.

“Ok, what is it?”


He smiled his contagious smile and replied, “The one thing people want… (pause for dramatic effect)…. is what they can’t have.”


I threw my metaphorical fists up in defeat. To me, that made total sense.

Sometimes, we fall victim to thinking that the grass is always greener on the other side of the fence. While this can serve as motivation to achieve our goals and fulfill our potential in life, at times we become so consumed with what we don’t have that it makes us dissatisfied with or dismiss what we do have. We take for granted what we’ve already been blessed with, including the things and people who are right in front of our eyes.


Even though he was far away, Cau Tri always sent us his love and showed us he cared through small but meaningful gestures. He would send birthday greetings every year. Each time he visited, he would bring us gifts from his travel, not for any particular reason or because he had to, but because we were in his thoughts. For instance, I have a beautiful bracelet made of Buddhist prayer beads that he had given to all the nieces; although, I never sat down to ask him what the significance or backstory of the bracelet was. I see all these missed opportunities, now, as the things I want but can no longer have.


I won't get another chance to travel with my uncle. I won't have a chance to meet his cats, Kitty and Blackie. I won't have a chance to ask him how many countries he's visited and what his favorite experience was from each. What was the most awe-inspiring temple he visited? What words from different languages did he pick up? Where would he have taken the family if we had gone on a backpacking tour through Asia? These are the opportunities I no longer have.


Just the other week, my cousin, brother, and I were counting some of the international currency Cau Tri had with his belongings. We did some detective work as to which country each dollar bill belonged to and had Google do the currency conversions for us. Over 25 bills of varying amounts and they barely added up to $20 USD. We had just bought pearl tea drinks that day that practically cost this much, which really put our spending habits into perspective. Cau Tri was one who lived within his means and who found value not through materialistic things but through unrivaled experiences and relationships.

What I've learned from this is that although tomorrow is not promised and the future may not be certain, we can choose how we live today. We can say “I love you” to the ones we hold dear and express gratitude for our blessings. We can make moral decisions and strive to be a better version of ourselves than we were yesterday. We can live with purpose and take small steps to making a the world a better place.
 

There is a quote by Isak Dinesen that says, “the cure for anything is salt water -- sweat, tears, or the sea.” Cau Tri loved the water, whether that was swimming or traveling across oceans to explore the world. Although no amount of tears can mend the broken heart that my family has from losing him, we can find some solace in looking out to the sea with hope and knowing that we are better people who are more capable of love because of him.

Cau Tri laughing with my brother in February, 2017 in Saigon, Vietnam. On this day, he took us to Chua Vinh Nghiem to pay respects to our Ông Cố. This was the last time we saw him.

Sám Quy Nguyện

June 28, 2017
by Hoa Bui

Cảm ơn Ngân đã chia sẻ bài Sám Quy Nguyện thật là hay, rất là thấm thía .

Trầm hương xông ngát điện,
Sen nở Phật hiện thân,
Pháp giới thành thanh tịnh,
Chúng sinh lắng nghiệp trần.

Đệ tử tâm thành
Hướng về Tam Bảo:
Phật là thầy chỉ đạo,
Bậc tỉnh thức vẹn toàn,
Tướng tốt đoan trang,
Trí và bi viên mãn.

Pháp là con đường sáng,
Dẫn người thoát cõi mê,
Đưa con trở về
Sống cuộc đời tỉnh thức.

Tăng là đoàn thể đẹp
Cùng đi trên đường vui,
Tu tập giải thoát,
Làm an lạc cuộc đời.

Đệ tử nương nhờ Tam bảo,
Trên con đường học đạo,
Biết Tam bảo của tự tâm.
Nguyện xin chuyên cần,
Làm sáng lòng ba viên ngọc quý.

Nguyện theo hơi thở,
Nở nụ cười tươi.
Nguyện học nhìn cuộc đời,
Bằng con mắt quán chiếu.
Nguyện xin tìm hiểu
Nỗi khổ của mọi loài.
Tập từ bi, hành hỷ xả,
Sáng cho người thêm niềm vui,
Chiều giúp người bớt khổ.
Đệ tử nguyện sống đời thiểu dục,
Nếp sống lành mạnh an hòa,
Cho thân thể kiện khương.
Nguyện rủ bỏ âu lo,
Học tha thứ bao dung,
Cho tâm tư nhẹ nhõm.
Đệ tử xin nguyện ơn sâu đền báo:
Ơn ba mẹ, ơn thầy,
Ơn bè bạn, chúng sinh,
Nguyện tu học tinh chuyên
Cho cây bi trí nở hoa.
Mong một ngày kia,
Có khả năng cứu độ muôn loài,
Vượt ra ngoài cõi khổ,
Xin nguyện Phật Pháp Tăng chứng minh,
Gia hộ cho đệ tử chúng con
Viên thành đại nguyện.

Em tôi

June 25, 2017
by Hoa Bui

Hai chị em ngồi bên nhau trên chuyến bay từ SF đến Bangkok. Đường bay dài nên chị mở phim xem. Em cũng đang xem phim, vội vàng đưa chị chiếc headphone đang mang trên tai và nói " chị dùng cái headphone này đi, nghe cho đỡ ồn tiếng máy bay. Em đi ngủ một chút." Gần đến nơi, em lại nói " chị giữ lấy mà xài cho mỗi chuyến bay xa." Chị nói "không cậu giữ lấy mà xài, chị đâu có đi du lịch nhiều như cậu." Em nói:" em còn một cặp ở nhà." Ngày em mất, chị đến dọn nhà cho em ,để ý tìm chiếc headphone của em mà sao không thấy. Tìm hoài, tìm đỏ mắt!

June 24, 2017
by My Bui

Hai anh em đứng thẳng như người máy

June 24, 2017
by My Bui


In this picture, I snuck behind Tri to show my face while he was trying to get a picture of just himself. :-) We had great childhood time together.

The LV Wallet

June 24, 2017
by My Bui


I remember a time when one of our cousins gave me a LV wallet as a present. I couldn’t accept it due to how expensive it was (I don’t like materialistic things). Our cousin then gave it to Tri.

Tri graciously accepted the wallet and acknowledging the kindness of our cousin, paid full price for it since he knew our cousin needed money at the time. That wallet was found when I came to Tri’s condo in Saigon. It was never used, still in the box; brand new. I know that Tri always had a good heart and always wanted to help others. I will forever cherish this LV wallet and it will always remind me of how proud I am to have such a generous, compassionate, and loving brother.

Lookout

June 24, 2017
by My Bui

As an older brother I was asked by Bo Ma to look out for em Tri. One day at an elementary school I happened to see some kids hitting Tri so I ran over to rescue Tri by shoving those kids. Tri said they were playing fighting and it was not real. I couldn’t stand how hard they hit Tri and told them to never do it again. As time passed, Tri earned many accolades on the swimming and water polo team at Independence High and grew into such a strong young man that it quickly became Tri’s turn to look after his older brother My :-) 

He is really looking out for me at this time !!!  Thanks Tri. 

 


June 24, 2017

Em là Vic vẫn nhớ có những lần Bác Hải Dì Ảnh đến nhà Ông Bà Ngoại em ở cư xá Air Việt Nam trong ngày giỗ thì có anh Trí hay ra đá banh chung với tụi em và mấy đứa trong cư xá.  Đó là kỷ niệm trước năm 75.  Sau này bên Mỹ, em đi công tác ở Paolo Alto năm 95 thì em có đến thăm Bác Hải Dì Ảnh và được anh Trí chở đi ăn mì.


Share a story

 
Add a document, picture, song, or video
Add an attachment Add a media attachment to your story
You can illustrate your story with a photo, video, song, or PDF document attachment.