ForeverMissed
Large image
Trang tưởng niệm này được tạo ra để tưởng nhớ người cha, người anh, người bác, người cậu, người ông và người thi sĩ yêu thương của chúng ta: Nguyễn Lương Vỵ.

Thi sĩ Nguyễn Lương Vỵ rất thương gia đình ông. Ông làm bất cứ điều gì cho con gái của mình. Ông thích xem các cháu của mình, Mason và Annabelle, chạy xung quanh trong các cuộc gọi điện video hàng ngày. Ông luôn mong những chuyến về đất mẹ Việt Nam hàng năm là thời điểm đặc biệt để ông trở về quê hương Quảng Nam, sum vầy bên mẹ, các em, cùng gia đình họ hàng và bằng hữu.

Là một thi sĩ, Nguyễn Lương Vỵ tự hào đã xuất bản hơn 16 cuốn sách trong suốt hơn 50 năm sự nghiệp của mình. Một tác phẩm chưa hoàn thành là hồi ký cuộc đời của ông. Xin hãy cùng chúng tôi để trên trang web này những câu chuyện, những tưởng nhớ và những bức ảnh của quý vị về thi sĩ Nguyễn Lương Vỵ, để chúng ta có thể lấp đầy những trang đời của thi sĩ qua những kỷ niệm được chia sẻ đặc biệt này. Chân thành cảm tạ nội dung đóng góp của quý vị. 

This memorial was created in memory of our loving father, brother, uncle, grandfather, and poet: Nguyễn Lương Vỵ. 

Vỵ cherished family.  He would do anything for his daughters. He loved watching his grandchildren, Mason and Annabelle, run around during daily video calls.  He always looked forward to his annual trips to Vietnam, which was a special time for him to return to his hometown of Quảng Nam and spend time with his mother, younger brothers and sister, as well as his relatives and friends.  

As a poet and writer, Vỵ proudly published over 16 books in the span of his 50+ year career.  The one unfinished work was his memoir.  As his friends and family, we ask you to join us here on this website to contribute your stories, tributes, and photos of Vỵ.  Collectively, we will fill the pages of his life through these special shared memories.

May 9, 2023
May 9, 2023
Nhớ bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, đọc cho anh nghe bài thơ cũ,

Cùng Nguyễn Lương Vỵ

Sáng nay ngồi uống cà phê
Một mình trên thềm nắng
Ly cà phê hết rất nhanh
Chợt hiểu. Những lúc chúng ta ngồi bên nhau
Cà phê cũng cùng ta. Sống chậm
2016

NGÀY NẮNG MỚI

– Cùng nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ,
mừng bạn vừa qua cơn mổ tim.


Có ánh nắng vùi quên trong mắt
Và tiếng chuông nhẹ lắm. Trong tim
Nhẹ như thời gian trôi lặng im
Khan giọng gió đêm về rung cửa

Dốc tử sinh lao chao bờ vực
Tiếng kinh trầm nương tựa. Ta đi
Ấy con đường nghìn tay nghìn mắt
Có mặt trời. Tỏa ánh lưu ly

Chạm vào ta ánh sáng diệu kỳ
Ngày bật dậy hồng hào thân thể
Nhịp tim reo ba la yết đế
Đá mềm chân cứng bước rong chơi

Ô. Tiếng chim báo ngày nắng tới
Nắng tháng Tư nắng của mùa xuân
Nhạc bình minh réo rắt phương đông
Ta thức giấc một hồn nắng mới

Này hơi thở mạch trào trong suốt
Này tinh khôi từng nhịp sơ sinh
Kinh biếc mở lời thơ lồng lộng
Mai ta đi mình lại với mình...

4.2018

May 13, 2021
May 13, 2021
NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH

VỌNG ÂM MÂY

Phút giây ấy như trôi bất tận
Thời gian lay láy sắc mầu đi
Ngập cả thinh không bao la trắng
Lạ mặt nhìn nhau giấc mộng kia

Rộn chân đêm lá mùa đông rớt
Côn trùng rên rỉ tiếng yêu thương
Chập chùng xanh cỏ về như hội
Bước chân ai vừa gõ trên đường

Như không còn trời. Không còn đất
Vọng âm vỡ nghìn muôn tiếng gấp
Trùng trùng hạt lệ cắt đêm sương
Đón người về trong veo một hạt

Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước
Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ
Tan hợp cười òa. kia vòm mây trắng
Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa…
4.2021
(Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
March 6, 2021
March 6, 2021
TIỄN ANH NGUYỄN LƯƠNG VỴ

— chia sẻ cùng chị Khánh Minh

Ba mươi tết hốt hoảng
Text cho em báo tin
Nhắn cả hai cùng niệm
Phật Dược Sư hiển linh

“Anh Vỵ vào bệnh viện
Hai tuần rồi em ơi
Hôn mê chẳng còn biết..."
(Chị thật là lo âu)

Khai bút đầu năm mới
Em cũng nhớ đến anh
Niệm chư Phật phù hộ
Mong đem lại tin lành

Chiều hôm qua chị Khánh
Bùi ngùi báo tin buồn
“Họ sắp rút ống thở…”
Đã cuối đường tử sinh…

Vẫn biết là kiếp sống
Mong manh giả tạm thôi
Anh đi an bình nhé
Cõi Lành anh rong chơi

Trần Thị Nguyệt Mai
18-2-2021
March 5, 2021
March 5, 2021
Nguyễn thị khánh minh

ANH ĐI VÔ HẠN ANH VỀ VÔ BIÊN
Tưởng niệm Thi Sĩ Nguyễn Lương Vỵ, ra đi rạng ngày 18.2.2021

Nguyễn Lương Vỵ, 11 năm trước, trong bài thơ khóc bạn tri âm Nguyễn Tôn Nhan, anh đã viết,

Vỗ một bàn tay
Hát âm nhớ bạn
Nhan đi vô hạn
Nhan về vô biên...
(Hát Âm Nhớ Bạn - NLV)

Mỗi khi ngồi quán cà phê với nhau, hễ nhớ tới Nguyễn Tôn Nhan là Vỵ lại lẩm nhẩm Nhan đi vô hạn Nhan về vô biên…
Vỵ ơi, lại có ngày hôm nay, tôi dùng chính hai câu thơ anh khóc anh Nhan, để khóc anh. Hôm 10 tháng 6.2020, sau khi gửi cho tôi tài liệu Thiền kết nối cội nguồn, Vỵ đã text cho tôi như vầy: “kiên trì tập thì sẽ khỏe mạnh, sống lâu để viết điếu văn tiễn NLV lên gặp A Di Đà trước…” Tôi đã la Vỵ “ăn mắm ăn muối, nói tào lao không”. Để giờ tôi viết những lời này… Ra đi vậy đó hả bạn hiền?! Khi anh Nhan mất, anh có tôi để cùng chia sẻ những cung bậc trầm nhất của thảng thốt chia xa…. Giờ tôi thì,

tôi sẽ khóc, chắc là
giả vờ đôi hạt lệ
tiễn người giả vờ xa...
(NTKM, trong bài thơ khóc Nguyễn Tôn Nhan)

Ngàn thâu lá thức trầm âm nhạc
Rưng rưng khúc bia ca mênh mông...
(NLV, Bốn Câu Thất Huyền Âm, tr.76)

Ngàn thâu lá thức đọng lại muôn hạt nhạc lệ khúc bia ca… theo dấu những bước anh đi. Đi vô hạn. Về vô biên. Thế thì hai đầu đến đi kia chỉ là một điểm diệu ngời trong dòng thời gian huyễn ảo. Điểm lung linh mà có thể trong một sát na tương cảm là ta có thể nghe, có thể thấy, là không sinh không tử. Điểm hạnh ngộ của chấm ngàn thu và nốt rạng rỡ trùng sinh. Chỉ một màn sương mỏng thôi…
Tôi như nghe được tiếng cười thanh thản -mà sao âm trầm- của Vỵ nói với tôi lúc nhà thơ Võ Chân Cửu mất, mới tháng 12. 2020 đây, -luật của vô thường mà, nhói đau một chút rồi thôi tiếp tục sống chờ đến ngày ấy của mình bạn hiền ơi-
Và phải tường tận điều này để đừng đớn đau: Vừa mới hợp là vừa mới tan/ Tuyệt bi âm. Sấm dậy tro than… (thơ NLV), biết vậy, mà khi vô thường đến cũng sính vính chênh vênh ngơ ngác…
Vâng, chỉ cách nhau một màn sương mỏng thôi, nơi mà Du Tử Lê đã nói trước, đó là lúc chúng tôi sẽ gặp lại nhau ở một cõi nào khác* - cõi nào ấy- giờ này hẳn Nguyễn Lương Vỵ dã cùng người bạn vong niên Bùi Giáng, ông bạn tâm giao Nguyễn Tôn Nhan và người anh quý mến Du Tử Lê đang cùng chuyện vãn**, nhắc lại nơi chốn mình đã đi qua… Họ đang nói gì về cõi trần gian này?
Như là Bùi Giáng:

Tôi sẽ tiếc thương trần gian mãi mãi
Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu
(Phụng Hiến)

Nguyễn Lương Vỵ chặc lưỡi:

Sầu khôn kham, mộng cũng khôn kham
Lay hoay chờ chết không càm ràm
Chặc lưỡi, đôi khi cũng tiếc thật
Trần gian đẹp quá, chết sao cam?!
(Gửi Người Mai Sau)

Đôi khi thôi! Đúng là Nguyễn Lương Vỵ!
Và kia, như là Nguyễn Tôn Nhan đang dợm bước:

Ba La Yết Đế tới rồi
Ngó lui còn một em ngồi bên kia
Vậy thì anh cũng xin về...

Và Du Tử Lê ân cần:

đất/ da/ thịt vốn chờ tôi trở lại
lửa cho tôi hơi ấm tự tiền thân.
gió nhắc nhở đừng quên ơn hơi thở
nước đi quanh như máu rất ân cần
(Mất Hay Còn Chưa Hẳn Khác Nhau Đâu)

Vậy đó, họ đã sống từng phút giây hiện tại trên cõi đời này đầy ý nghĩa biết bao! Rằng ta ơn phước được làm người/ Được mần thơ cho hộc máu tươi***… Tận hiến như thế đấy, thi sĩ Nguyễn Lương Vỵ của chúng ta!
Thôi trả lại không gian cho họ tiếp tục cùng nhau chuyện vãn với -cõi nào-đấy…

Người mai sau cho nhắn đôi câu
Nếu gặp ta bên cầu thệ thủy
Đang nhậu với ngài Ôn Như Hầu
Thì xin có đôi lời hoan hỉ!!!
… Hoan hỉ địa chào nhau khinh khoái***…

Ra cõi nào nơi họ đang ở, được Nguyễn Lương Vỵ gọi là hoan hỉ địa, nghe thấy an lòng nhẹ nhàng quá đỗi trước nỗi chia xa này…

Buổi tàn đông nơi đây trĩu gió, oằn nặng bao nỗi buồn tử biệt, ánh mắt nhìn nhau như chiều nắng xế, những con chữ nhòe sương. Tôi xếp tập thơ của Nguyễn Lương Vỵ lại, như một tiếng thở dài, Âm Tuyết Đỏ Thời Gian, tôi thực sự khóc, Vỵ à, đừng nói, khóc giả bộ thôi vì tất cả chỉ là hư ảo… Biết làm sao...

Thời gian vang một tiếng Ơi!
Chữ ghìm tiếng nấc, tiếng đời sông bay
Hắt hơi mộng ảo còn đầy
Mộng đêm còn biếc, mộng ngày còn xanh…
(Nguyễn Lương Vỵ)

Đó là lời hẹn phải không Vỵ?
(Dù tôi biết rằng anh vẫn cho nơi chốn anh vừa tới kia là hoan hỉ địa.)

Nguyễn thị khánh minh
Santa Ana, ngày 21.2.2021

* thơ Du Tử Lê: Không Ai Chọn Được Đúng Đời Mình
** Câu Du Tử Lê đề tặng sách cho Nguyễn Lương Vỵ: Chuyện vãn với những đêm tận, những khuya tận. Gần bốn năm dầm mình sống với căn bệnh ung thư quái ác. Mình rất thèm chuyện vãn với kỷ niệm, chuyện vãn với hơi thở, chuyện vãn với những tình thân, và nhất là chuyện vãn với Ồng-Thần-Chết quái…kiệt!” (Trích từ bài viết của Nguyễn Lương Vỵ trong tập tưởng niệm Thi Sĩ Du Tử Lê, Người Về Như Bụi, Văn Học Press ấn hành 2019)
***thơ Nguyễn Lương Vỵ, Gửi Người Mai Sau
March 5, 2021
March 5, 2021
Bài viết của em trai Nguyễn Lương Việt được đọc trong tang lễ làm ở Cali-Hoa Kỳ hôm 3 tháng 3, 2021

Nói với Anh
lần cuối.

Anh Cả ơi!
Vậy là Cả đã đi xa
Thật xa
Xa thật rồi!

Niềm hy vọng
gặp mặt lần nữa,
và về sống cùng nhau
tại quê nhà Quán Rường của anh em mình
đang nhân lên
theo từng ngày,
đã bị số phận cắt chia thật rồi!

Kể từ chiều hôm ấy,
khi nghe
cháu Quế báo tin
Cả nhiễm bệnh
phải vào viện,
em đã tái tê
“ buột miệng la thầm”!
Linh cảm điều đau đớn
sẽ diễn ra hôm nay. 
Dù vậy,
vẫn cứ thấp thỏm
cùng các cháu hy vọng, cầu ước điều kỳ diệu mong manh xảy ra
như đã từng xảy ra từ 02, 03 năm về trước.

Chuyến tàu thời gian
đã đành đoạn đưa Cả
về đến ga cuối đời,
không chờ đợi thêm một lần nữa!

“ Chiều bén gót con trăng lộn ngược”.

Chiều nay,
em đã hiểu
55 năm về trước
Cả đã chạy như thế nào
khi nghe tin Ba mất!

Rồi từ đó,
Cả như những chiếc
lục bình trôi,
dạt phương xa...

Phút ly tan.
Em biết nói thế nào đây
cho hết, cho khuây
nỗi lòng với Cả?

Chỉ biết nghẹn ngào
nén lại,
nuốt vào
cất giữ làm kỷ niệm
để nhớ, để mang theo
suốt đời thôi Cả ơi!

Rồi từ nay,
hằng khuya thức dậy,
em sẽ không còn được
hầu chuyện Cả nữa rồi!

Lá bàng rơi thật rồi!!!

Cám ơn Cả
đã hiển linh cho em thấy
điều bí mật kinh người
đằng sau
cái thường được
gọi là sự chết!

Cú bay bỗng tuyệt vời của Cả
từ Cali về bên Má
lúc 14h00 VN,
rồi quay trở lại
nhìn 02 con lần cuối
lúc 1h38 khuya ở Cali.
Rồi nhanh chóng,
Cả lại bay ngay
về nhà Cô Út ở Sài gòn
và Quán Rường
sau 16h38ph giờ VN

Em đã cảm nhận được tánh Linh rất rõ ràng.

Cám ơn Cả,
đến phút cuối cùng
vẫn còn lo nghĩ đến Má
và chúng em!

Hai tấm chân dung
để thờ.
Cả cũng kín đáo
giúp gia đình lựa chọn.

@ Một để các cháu thờ ở Cali, trông vào rất giống hình ông Nội, nét hiền hậu của người cha,
cương trực,
chịu đựng,
luôn thương yêu gia đình
và trọng nhân cách
Hiếu Nghĩa.

Làm em nhớ đến dòng thư gần 10 năm trước
Cả đã gửi cho em
qua Email :
” Xin em nhận cho Cả một lạy biết ơn vì đã thay Cả chăm sóc tuổi già cho Má”

@ Một để chúng em
thờ ở quê nhà,
nhìn vào thấy
một người anh Cả
trong gia đình nhiều bi kịch, 
nhưng vẫn cười tươi,
khắc ghi Lễ Nghĩa,
sống giản dị chân tình,
có chút kiêu bạc
khinh giả nhân
giả nghĩa
của một nhà thơ
thứ thiệt!

Trước sau,
Cả vẫn là anh Cả,
và chúng em vẫn là
em của Cả,
dù thế nào đi nữa,
giàu nghèo sang hèn
chi cũng vậy...!
Thủ Lễ vẫn hàng đầu
với Nghĩa sống trên đời!

Di ảnh Cả ở Quán Rường, 
chúng em đang kê đặt
trên những cuốn sách
Thơ của Cả.
Chắc cũng vừa ý Cả phải không?
Mà thiệt!
trọn đời, gia tài của Cả
có gì mang theo
ngoài những tác phẩm Thi ca!?

Nhớ có lần
Cả đã nói với em như vầy:
-Tất cả những tâm sự cuộc đời
Cả đã gửi gắm hết vào những trang thơ.
Em bảo:
-Có nhiều tập, nhiều bài em hiểu được,
nhưng cũng có nhiều bài nhiều tập
em còn chưa hiểu được!
Tuy vậy,
em vẫn cảm thấy hay
và đẹp
vì kiến trúc
âm vang thi ca
rất lung linh sắc màu,
chuẩn mực
trong từng con chữ,
tuy có hơi buồn chút xíu!

Cả cười, và nói:
Ừ thì cứ vậy!

Còn những ước hẹn
vẫn chưa hoàn thành.
Em vẫn chờ
như Cả đã từng muốn:
viết xong cho Nguyễn Trãi, Cao Bá Quát
và Hồi ký gia đình mình nữa là xong!
Vậy mà...
Đâu còn được nữa Cả ơi!
Em bỗng thốt lên:

Khi đã thấy
là không còn biết nữa.

Cả đang mỉm cười.
Thấy em
thốt tào lao
có đúng không?

Trời quê mình
đang tiết Xuân về,
Tết vàng ươm
trên những cánh mai vàng
tươi rói.
Trời quê se lạnh
làm em nhớ
đến Cả nhiều hơn
với những kỷ niệm xưa
khi Cả còn ở Sài gòn..
Và,
khi trời tuyết lạnh
ở Denver, 
Cả vẫn không quên
gọi về cho em
trong lúc giải lao
xúc tuyết...
Vừa hít hà,
vừa nói to lên
vì trời đang gió
lạnh
xung quanh bởi tuyết!
Tuyết, tuyết, tuyết...
Lạnh căm nỗi nhớ quê khôn cùng...

Hình như
ít có điều gì sâu kín
Cả dấu với em?!

Than ôi!
Cả đang ráo riết
và đã ổn định sức khoẻ
chờ ngày về quê
sau 04 năm
chưa một lần về lại.

Thế mà...
tai hại quá!
Rủi ro quá!
Cả đã chiến đấu
rất ngoan cường
với căn bệnh
sau hơn 01 tháng,
mà lẽ ra với người khác
thì đã ra đi
sớm hơn rất nhiều ngày.

Âu cũng là số mệnh thôi,
phải không Cả?!

"Còn. Chút hương. Tam Kỳ. Đà Nẵng.
Chút cô liêu. Gửi lại. Sông Hàn.
Chút kỷ niệm. Bay theo. Mây trắng.
Chút lầm than. Lầm lũi. Chưa tan!"
(Nguyễn Lương Vỵ)

Còn nguyên một khối tình thương yêu mênh mông Cả ơi!

Các cháu cũng đã
trưởng thành rồi!
Hai cháu ngoại
rất dễ thương đó Cả!

Má, và
gia đình Nguyễn Lương
vẫn thương nhớ Cả

Quê nhà,
bà con, anh em
bè bạn thuở nào
vẫn còn
luôn nhắc đến Cả.

Còn đó ngôi nhà,
vườn xưa ở Quán Rường
và căn phòng
mới xây xong
đang chờ Cả đấy!

Còn đó
những trang viết,
những tập thơ 
những nụ búp
thi ca Nguyễn Lương Vỵ
sẽ nở ra tươi đẹp
trong vườn hoa
thi ca tương lai,
vừa hiện đại
vừa cổ điển
một cách nghiêm mật!

Cả hãy yên lòng,
thanh thản
về với hư không Cả nhé!

Ba, anh Hai
và bạn thơ
tri âm tri kỷ của Cả,
nào Anh(Chú) Sáu Giáng, anh Josep Huỳnh Văn,
anh Nguyễn Tôn Nhan
anh Du Tử Lê,
anh Võ Chân Cửu...
đang đón chào Cả đấy!

"… Ừ nhỉ đời như chớp tắt
Hẹn nhau về với Không Hư…"
(Nguyễn Lương Vỵ
- Gởi một người-Thơ)

Giờ thì em đã hiểu,
tánh Linh
trong câu chữ của Cả,
tánh Linh sau chết
với người thương
máu mủ ruột rà!

Giờ thì Cả cứ tuỳ thích, 
thong thả bay đi,bay về
thăm các cháu bên ấy,
và chúng em bên này.

Giờ thì Cả hãy nhớ
theo giúp anh Ba và em
lo cho Má từng ngày!

Cười vui
và thanh thản
về miền xa
trước chúng em nghe Cả!

Tạm biệt Cả thương nhớ!
QUÁN RƯỜNG 23/02/2021
(12Âl Tết Tân Sửu)

FB link: https://www.facebook.com/1734671313/posts/10208906844825102/
March 4, 2021
March 4, 2021
Phát biểu cảm tưởng của con gái Nguyệt Quế tại tang lễ ngày 3 tháng 3 năm 2021

Cha ôm con, nghe ấm lại nửa đời
Để tự hiểu một lời đơn giản
Con là máu, là xương, là bạn
Món quà riêng, nghĩa đất tình trời
...
Con ơi, hãy biết sống vì người
Hãy tin rằng máu vẫn hồng tươi
Hãy đến với đèn thiu ngõ chật
Để hiểu thêm vị mặn của đời.
...

CẢM XÚC VỀ BA - KỶ NIỆM VỀ BA
Đó là trích dẫn trong bài thơ CHA & CON và ... mà ba Vỵ viết tặng con gái Nguyệt Quế đây 4/1982 khi Quế gần tròn 2 tuổi. Ba ơi, con đọc và nuốt từng chữ rất nhiều lần trong nhiều năm qua, và cảm xúc luôn dâng trào mỗi lần đọc hay nhớ đến những dòng thơ này. Cảm ơn ba đã ưu ái viết tặng cho con với tất cả nỗi lòng, con thấu hiểu sâu sắc hơn từ khi được làm mẹ của bé Annabelle, cháu Ngoại của ba.

Duyên phận đẩy đưa cho con được nhiều thời gian ở bên ba - cho con nhiều an ủi hơn giờ đây nhìn lại. 18 năm đầu đời của con ở Việt Nam - đặc biệt là trong khoảng 10 tuổi-18 tuổi khi má và em Phương sang Mỹ để chữa bệnh mắt bẩm sinh cho em Phương, con và ba hủ hỉ bên nhau ở Việt Nam, tình cha con càng thêm sâu rộng, rất nhiều kỷ niệm thời thơ ấu đặc biệt với ba. Và như thế con có diễm phúc và có duyên được bước vào thế giới thi ca của ba, được gặp và biết nhiều tên tuổi lớn trong làng thơ văn Việt Nam. Nhạt nhoà trong tâm trí con vẫn còn đọng lại hình ảnh bác Bùi Giáng đến chơi và ngủ lại nhà mình mấy lần, và những lúc ba dẫn con đi bộ sang nhà bác Hiến (Joseph Huỳnh Văn) thăm bác, cũng như hôm sang dự tang lễ của bác Hiến. Và rất nhiều bữa “thâu đêm suốt sáng” với ba, nghe ba tâm sự trong cơn say, cho con từng bước cảm nhận được nỗi lòng, trắc ẩn của một người thi sĩ nhiều chiều sâu sống đời thi sĩ lẫn sống trải nghiệm đời thường là thế nào.

Và thời gian cứ trôi, cứ trôi. Giờ nhìn lại con giật mình, vậy là ba sang Mỹ gần 20 năm rồi ư? Con buồn và có phần ăn năn khi nhiều năm trước con tập trung phấn đấu cho hoài bão sự nghiệp của riêng mình. Con theo bước chân ba rời xa gia đình ở tiểu bang khác trải nghiệm cuộc sống tự lập tự thân. Con ít khi gần gũi thăm hỏi ba, một số tin nhắn emails của ba con đọc qua để trong lòng mà vô tâm không nhắn trả lời lại, con xin lỗi ba, xin lỗi đã làm ba buồn vì sau này con mới biết ba trông lắm sự trả lời, và sự gọi điện hỏi thăm của con. Trong tâm trí con ba luôn là một người rất mạnh mẽ và nghị lực, đầy bản lĩnh, khó khăn thử thách gì trong cuộc sống con thấy ba cũng vượt qua được hết, và có lẽ vì vậy trước đây con không có được sự tinh tế tỉ mỉ việc thăm hỏi chăm lo cho ba, ít khi gọi điện cho ba, cứ tự nhủ khi nào sang Cali rồi sẽ gặp được ba thôi, gọi điện hẹn gặp ba lúc nào cũng được cả mà. Con vui lắm khi dọn từ Seattle về Cali đây cuối năm 2015 ở gần ba má. Con có dịp gặp ba nhiều hơn, hầu như là mỗi tuần hay mỗi 2 tuần. Ba thích nhất là hẹn đi ăn hay uống cà phê ở quán Gypsy và quán Song Long, thỉnh thoảng con vinh dự được gặp các cô chú bạn thân của ba ở đây. Con vui thấy ba có nhiều bạn xung quanh, ba vui hào hứng kể về việc tập trung làm thơ, sắp in thơ, và con trân trọng những tập thơ được ba ký tặng. Con đâu biết ba cũng phải lam lũ làm một số công việc chân tay cực nhọc cho cuộc sống đời thường, ba không hề than vãn gì với con hết. Một số lần gọi hẹn gặp, ba nói ba bận không gặp được, con cũng ngây thơ nghĩ ba bận, tôn trọng không có hỏi tới. Con đâu biết phần lớn là những lúc ba bệnh cảm, hay ho, hay thấy trong người không khoẻ không ra gặp con được. Ba không muốn làm phiền đến chúng con, không muốn chúng con lo lắng vì ba nên không lên tiếng về những cực khổ khó nhọc ba trải qua, ba hứng chịu hết.

Và wake up call cuộc gọi đánh thức đến với con ít ngày trước Giáng Sinh năm 2017. Con nhận được một cú phone của 1 số phone lạ không có trong Contact List. Nghĩ là có thể phone quảng cáo nhưng con vẫn bắt. Đầu dây bên kia báo ba đang trong ICU của bệnh viện, vừa qua cấp cứu đặt ống thông tim buổi sáng trong trường hợp “ngàn cân treo sợi tóc” vì tim bị nghẽn nhiều, có chỗ lên đến 98-99%. Con nghe mà lùng bùng, run rẩy thay đồ chạy đến bệnh viện, hớt hải theo sự chỉ dẫn chạy đi tìm phòng ICU ba đang nằm. Khi đến thì ba vẫn còn hôn mê, con nước mắt rơi lã chã run rẩy đến cầm tay ba, không biết phải làm gì, hỏi gì với bác sĩ y tá. Con cứ ngồi đó chết trân nhìn ba hôn mê, ăn năn hối hận vô cùng sao mình vô tâm không tinh ý nhận ra được ba mệt nhiều trong thời gian qua, mặc dù có thoáng để ý ba sắc diện không được tốt như lúc trước. Con ngồi đó nhìn ba và cầu xin ơn trên thương xót, xin ơn trên cho con có cơ hội chăm sóc ba để đền bù, cho ba ở lại thế gian này thêm chút nữa để hoàn thành nhiều tâm nguyện của ba còn đang dang dở. Và lời cầu xin đó được đáp trả vào lúc ấy. Con hơn bao giờ hết trân quý từng giây phút có ba trong cuộc sống, và có diễm phúc được sát cánh cùng ba qua 2 cuộc đại phẩu mổ tim vô vàn hiểm nguy - liên tục nhiều ngày thay phiên cùng em Phương ở sát bên ba 24/7 - ngủ đêm ở bệnh viện với ba. Nối tiếp sau đó là 2 năm với vô số lần cấp cứu, ra vô bệnh viện, rất nhiều lần ra vào chỗ điều dưỡng phục hồi rehab sau khi xuất viện, và rất rất rất nhiều lần chở ba đi xét nghiệm, đi khám bác sĩ. Nhiều lần ba buồn nói với con ba làm phiền con quá, thương con cực khổ lo cho ba, ba sorry con ba là gánh nặng cho con. Con cứ nói hoài với ba, xin ba làm ơn đừng buồn nghĩ ba là gánh nặng cho con vì con không hề nghĩ như vậy, con vui hạnh phúc và cảm tạ ơn trên cho con có dịp chăm lo cho ba, có được cơ hội báo hiếu phần nào cho ba. Quý báu lắm còn ba má trên đời này với chúng con. Con vui buồn pha trộn mỗi khi đến thăm ba ở chỗ assisted living chăm sóc người lớn tuổi nơi ba ở sau khi mổ tim, nhiều lúc đến thăm ba mệt nằm ngủ con ngồi bên giường nhìn ba mà thấy lòng ấm áp, cảm tạ ơn trên. Những lúc khác đến thấy ba đã ra phía trước ngồi rồi, ba nói ba ngồi phơi nắng và đợi con luôn. Đi từ xa thấy bóng dáng nhỏ bé của ba ngồi đó mà con ứa nước mắt, hình ảnh cuộc sống buồn cô quạnh rất hiếm ai chấp nhận sống được trong môi trường như vậy một cách tỉnh táo như ba.

Năm 2020 vừa qua sau Tết đại dịch ập đến, con buồn lo cho ba nhiều, con trông lắm đến ngày có hẹn bác sĩ để có dịp được đến thăm ba và được phép chở ba ra ngoài 1 tí, dù là đến chỗ khám bác sĩ. Và mỗi tối cơm nước xong là con gọi Facetime thăm ba - việc ấy nhanh chóng trở thành một thói quen quán tính của con, là giờ phút vui con trông chờ trong ngày, ba luôn vui cười, ba vui nuốt từng giây phút nhìn thấy cháu Ngoại Annabelle qua màn hình phone, thấy bé từ lúc nhỏ chỉ nằm đó cho đến khi lớn chập chững bước đi và gần đây là thấy bé hiếu động chạy tới chạy lui trong lúc con nói chuyện với ba. Ba rất thích khi thấy bé giơ tay ra sờ mặt sờ râu ông Ngoại qua màn hình phone. Con vui cảm động nhiều khi có thể đưa bé đến thăm ông Ngoại hôm đầu tháng 12 vừa rồi, ba ôm bé vào lòng ít phút, hôn lên trán bé và khi ấy con cảm nhận được dòng thơ ở trên được viết lại “ông ôm con nghe ấm lại cả đời”. Con nói ba sẽ đưa bé trở lại thăm ông Ngoại vào lúc Giáng Sinh hay Tết Tây, ba vui lắm nhưng sau đó nhắn con hãy khoan vì còn dịch nguy hiểm cho bé, ba nhìn thấy chúng con qua Facetime mỗi tối là được rồi. Con vui thấy ba sức khoẻ dần được ổn định trở lại, gần nhất là mổ mắt cườm thành công tháng 9 & tháng 10 năm ngoái, con vui nghĩ “qua cơn bỉ cực đến hồi thái lai”.

Ba ơi, dẫu biết sanh ly tử biệt là điều không thể tránh khỏi trên thế gian này, đến nay con vẫn bàng hoàng ngỡ ngàng trước sự ra đi rất đột ngột này của ba, khi ba đang ở tâm thái tốt lạc quan cho những sáng tác tiếp theo, cũng như hào hứng chuẩn bị cho chuyến về VN thăm bà Nội và gia đình ở quê nhà sắp tới sau mùa dịch, “qua cơn bỉ cực, đến hồi thái lai.” 4 tuần cuối ba ở ICU hôm nào em Phương và con cũng ra chùa thắp nhang cho ông bà và lạy Phật, thành tâm cầu nguyện ơn trên lần nữa thương xót. Và lần này ơn trên có sắp đặt khác cho ba và gia đình mình, ơn trên đã gọi ba trở về :(. Giờ đây con được thấm hiểu hơn nỗi đau nỗi buồn mất đấng sinh thành, mất ba là như thế nào. Ba mất ông Nội khi chỉ mới 14 tuổi, con có diễm phúc hơn, 40 tuổi mới mồ côi cha. Đau buồn, nhưng con hiểu mọi việc xảy ra đều có lý do của nó, tôn trọng sự sắp đặt của ơn trên. Và đôi khi yêu thương một người là phải để cho người ấy ra đi thanh thản, cho họ đạt thành sứ mệnh của họ. Yêu thương một người là tận tâm giúp cho người ấy làm tròn tâm nguyện của họ. Sinh tử xoay vần là vòng tròn của cuộc sống, hiểu và đón nhận nó khi thời khắc đến.

Con mãi thương nhớ về ba là một người cha và một nhà thơ vĩ đại.

BÀI HỌC CUỘC SỐNG TỪ BA
Cảm ơn ba qua cuộc đời vô vàn thăng trầm của mình đã dạy cho con cảm hiểu được những điều chính sau.
1. Tình máu mủ ruột thịt thiêng liêng. tình phụ tử kỳ diệu luôn trường tồn vững mạnh qua dòng chảy của thời gian, qua rất nhiều biến chuyển thay đổi của dòng đời. Tình yêu thương vô điều kiện giữa cha & con.

2. Cuộc đời rất vô thường, chớp mắt thôi có thể không còn nữa ở bên mình. Trân quý người thương yêu bên cạnh mình, nói lời yêu thương, thể hiện sự quan tâm của mình để có thể luôn vun đắp những kỷ niệm đẹp về nhau và không phải ăn năn hối tiếc “giá như, ước gì” sau này.

3. Tha thứ cho kẻ khác, và tha thứ cho chính mình. Chúng ta ít nhiều gì ai cũng phạm lỗi lầm. Tha thứ để tự cởi trói cho chính mình, mở lòng mình ra, lòng mình được thanh thản, được an lạc. Người hạnh phúc là người biết buông bỏ những gánh nặng, ưu phiền để tâm nhẹ tựa thinh không, và tận cùng của niềm vui chính là buông bỏ và tha thứ. Buông bỏ không phán xét người khác. Mỗi người một cảnh ngộ, trải nghiệm cuộc sống. Có những việc thậm chí người trong cuộc còn chưa hiểu được hết các tầng sâu trong đó, mỗi người hiểu và cảm nhận khác nhau theo góc cạnh và lăng kính của họ ...

4. Chịu đánh đổi và dũng cảm đón nhận cái giá phải trả khi đeo đuổi mơ ước, hoài bão của mình.

5. Mình hiện hữu trên cõi đời này là có sứ mệnh. Cầu sinh không phải vì ham sống sợ chết mà để làm được gì trên trần thế này? Đóng góp giá trị gì cho người xung quanh mình, cho nhân loại, cho thế giới? Với ba là những vầng thơ để đời, âm vọng mãi.

Con thấy mình may mắn và tự hào là con gái của ba. Mãi thương nhớ ba. Yên nghỉ ba nhé . Fathers and daughters never say goodbye. Cha & con gái không bao giờ nói lời vĩnh biệt. Con giờ có thể gặp và trò chuyện với ba bất cứ lúc nào rồi, ba sẽ luôn mãi trong tim của con. Cầu mong hương hồn ba sớm phiêu du miền cực lạc

LỜI KẾT
Cả một đời phiêu bạt, nhiều cơ cực, nhiều nỗi buồn sâu thẫm, giờ ba có thể thật sự yên nghỉ thảnh thơi rồi, tự do chu du bốn bể. Ba an tâm về chúng con nhé, chúng con sẽ luôn phấn đấu sống tốt, và sống có ý nghĩa hơn. Cầu mong ba sớm được siêu sanh về cõi Phật. Con mong rằng sẽ có duyên được hội ngộ với ba sau này. Thương kính ba thật nhiều. Con Nguyệt Quế!
March 4, 2021
March 4, 2021
Eulogy (from daughter Phuong)

I want to start off by thanking you all for joining us today to celebrate my father, his life, and his legacy.

I know my father would be so happy to see the outpouring of pictures, stories, and tributes of his life—thank you for sharing your memories of him. They all tell a story of his legacy: his deep love for poetry and family. He worked tirelessly to publish year after year; he leaves behind over 16 poetry books and many contributions to other’s publications. He loved deeply for his family; he leaves behind 2 daughters who are also hard working, opinionated and stubborn just like him and 2 grandkids who love to read as much as their grandpa.

I would like to leave you with my own cherished memory of my father. In the last 3-4 years of my father’s life, it became part of my daily routine to call my father for a few minutes in the evening to say goodnight. He and I would usually chat about our day or about music or any interesting current event topic that was happening. I would always end the call by telling him to try to get some rest (since he had a habit of only sleeping 4 hours a night), that I loved him, and that I would talk to him tomorrow.

In particular, I will never forget our conversation the evening of July 13, 2019. That was the first day my husband had left for his 1 year deployment. I didn’t say much during that call. But my father, seeing that I was sad, said to me “There is nothing to worry about. You cannot cry. You cannot be sad. You must be brave and you must be strong. Don’t worry, you have me here and I will be with you until Alain (my husband) returns. I promise.”

You see, 2019 was a challenging year for my father’s health. He was in and out of the hospital a few times. But through it all, he was brave. He was strong. He fought for health and he continued to work hard and even published 2 books that year. And he kept that promise to me. For that, I am grateful.

Daddy—Thank you for giving me that extra year. One more year to take care of you. One more year for you to see Mason grow up in his first year of life. Thank you for fighting so hard in the last month so I could see you to say goodbye in person. Thank you for everything, I will continue to work hard, be brave, and be strong. You’ve had a long journey in his lifetime daddy. I hope you can now rest easy. I love you so much. And I will talk to you soon, ok?
March 2, 2021
March 2, 2021
Vỵ và tôi biết nhau từ khi tôi mới lên 5 tuổi trong lần đầu tiên về thăm quê nội ở Quảng Nam. Ba của Vỵ, tôi kêu bằng chú, thấy tôi suốt ngày không có gì làm và cũng gần đến tuổi đi học nên gọi qua bên nhà để được chú dạy làm toán chung với một đám con nít cùng tuổi.

Trong lớp học mở ra một cách bất ngờ đó, Vỵ đóng vai trò trưởng lớp và kiêm thêm nhiệm vụ kèm cho đứa chậm hiểu như tôi. Tuy chỉ hơn tôi 1 tuổi nhưng Vỵ học sớm hơn tôi cả 2 năm nên tỏ ra rất chững chạc, vui vẻ, luôn luôn giúp đở một cách nhiệt tình. Ngoài ra Vỵ còn dạy cho tôi một số tiếng mà những kẽ gốc Quảng Nam như tôi cần phải biết. Chẳng hạn như “soảng” có nghĩa là sợ. Nói chung, sau mấy tháng học, tôi đã có thể làm toán chia, nhưng vì ở quê quá ngắn nên chưa học được tiếng Quảng. Sau khi rời quê, Vỵ và tôi vẫn thỉnh thoảng viết thư cho nhau, cho đến khi gặp lại ở Sài Gòn.

Tuy vậy khi vào trung học thì hình như khả năng toán của tôi cũng chỉ dừng lại ở 4 phép cộng, trừ, nhân, chia mà thôi. Tôi sợ cái trừu tượng của toán nên khi chuẩn bị lên lớp 10 tôi muốn chọn ban C, ban văn chương, nhưng vì áp lực ở nhà nên phải miễn cưỡng theo ban B, ban toán. Trong khi Vỵ, một học sinh
rất giỏi về toán, tốt nghiệp tú tài kỹ thuật thì lại chọn đại học văn khoa. Lúc đầu tôi cũng không hiểu tại sao, vì luôn nghĩ rằng Vỵ sẽ thành công dễ dàng trên con đường khoa học kỹ thuật, một con đường mà chúng tôi thời ấy coi là con đường vàng son, có khả năng kiếm nhiều tiền về sau.

Nhưng những lần gặp lại Vỵ tôi có cảm tưởng người bạn thân từ thưở bé đã trở nên một người khác, hay ít ra là có những suy nghĩ rất khác thường. Nhiều khi tôi nghĩ là Vỵ muốn giúp tôi hiểu một cái gì đó quan trọng hơn 4 cái phép tính cộng trừ nhân chia mà tôi vẫn dùng để kiếm tiền. Đặc biệt là Vỵ không
lên giọng dạy đời, rất tiết kiệm lời nói. Có lần sau một hồi dài im lặng, thấy Vỵ mở miệng, tôi mừng quá, ai ngờ Vỵ chỉ nói: “Thôi đi về”.

Một hôm nào đó, tự nhiên Vỵ hỏi: “Lâu nay có đọc sách gì không?”. Câu hỏi làm tôi thực sự bối rối nhưng rồi cũng thú nhận là từ rất lâu chỉ coi ti vi thôi, mỗi ngày coi cở 4 tiếng. Lập tức Vỵ viết xuống ngay tên một số sách tôi có thể đọc. Tôi cũng không biết sao, đành trả lời: “À, cái vụ này không có chắc nghe!”.

Cũng như mọi lần Vỵ chỉ cười rồi nói tiếp: “Mấy cuốn này cần phải đọc chậm để hiểu, chứ không có cái kiểu cố làm toán cho lẹ như hồi xưa nhe!”. Tôi gắng chống chế, lắp bắp cái điệp khúc: “Cái vụ này không có tui à…”. Nhưng Vỵ chỉ im lặng, coi tuồng như trước sau tôi cũng sẽ làm theo lời khuyên. Mà quả thực như thế: kết quả là từ gần 20 năm qua, tôi hầu như không còn coi ti vi nữa, mọi tin tức đều chỉ nghe qua vợ con kể lại. Nhờ dùng thời gian để đọc sách, tôi mới bắt đầu hiểu những khái niệm mà trước đây mình rất tơ lơ mơ.

Chẳng hạn như: người nghệ sĩ là gì? Phải chăng trong ngôn ngữ thường ngày chúng ta chỉ gọi những người trong lãnh vực hội họa, âm nhạc, thơ văn ... là nghệ sĩ? Và thế nào để phân biệt một nghệ sĩ hội họa với một thợ vẽ? Hay bất cứ ai ở trong một lãnh vực nào đó cũng có thể là một nghệ sĩ được cả? Một
người nấu ăn ngon cũng có thể là một nghệ sĩ, nếu như người đó dám bỏ hết tâm sức ra làm những món ăn vì người đó tin chắc rằng mình sinh ra chỉ để làm những món ăn đó? Nếu người đó chỉ nấu những món hợp với khẩu vị của khách hàng để có tiền, thì người đó chỉ là thợ bếp mà thôi? Và khi người nghệ
sĩ tạo ra những tác phẩm, người đó có phải trải qua những đau đớn, những kiệt sức cùng cực không?

Điều gì đã khiến Bob Dylan viết trong bản Hard Rain:
“ I heard the song of a poet who died in the gutter, I heard the sound of a clown who cried in the alley”

Có lẽ chúng ta biết được hương hoa của cuộc sống là nhờ những đau khổ của những nghệ sĩ, dù rằng có khi chúng ta không ý thức điều đó. Nếu không có những nghệ sĩ, chắc cuộc đời này chán lắm, giống như ăn cơm cứ chỉ có 1 món ăn mãi. May mắn cho tôi là sau cùng tôi biết trân trọng những tác phẩm của Vỵ để lại.

Trong số các người bạn của Vỵ, tôi là kẽ vô danh tiểu tốt nhất, những người khác toàn là những tay long trời lở đất, anh hùng hào kiệt. Thực sự không hiểu tại sao Vỵ mất thì giờ cho tôi như vậy? Nghĩ lại, từ lúc 5 tuổi cho đến bây giờ, tôi luôn là kẽ nhận những món quà từ Vỵ: những dĩa nhạc, những tập thơ, những dĩa cơm tấm, những tô phở, những chai bia… kéo dài từ Việt Nam cho tới Mỹ. Mặc dù đời Vỵ đã trải qua không biết bao nhiêu lần nghèo rớt mồng tơi, nhưng khi nào cũng cực kỳ hào phóng. Và tôi, một kẽ hoàn toàn không xứng đáng chút nào, lại được hưởng.

Trong thời gian trước đại dịch, có lần Vỵ đem tôi đi ăn cơm tấm ở đường Brookhurst. Đang ở trong xe, bổng nhiên Vỵ nói: “Có lẽ không sống nỗi tới 70 tuổi”. Tôi nghe thấy lạnh cả người, vì từ trước đến nay Vỵ đoán rất đúng những chuyện sẽ xẩy ra. Phải chăng đến lúc con tằm đã nhả xong tơ, không còn mong đợi gì ở thế gian này nữa?

Có những câu hỏi không biết trả lời cách nào. Chỉ biết trong đời có những cuộc gặp gỡ rất tình cờ mà rất kỳ diệu. Trong khi những kế hoạch, những sự sắp đặt dù có công phu bao nhiêu đi nữa cũng chẳng đem lại kết quả gì. Trong cái kiếp người như vậy, tôi chỉ còn biết cảm ơn từ tận đáy lòng tình bạn của Vỵ trong
suốt 63 năm qua. Và giữ yên lặng để tự tu thân vì chắc từ nay không có ai để nhắc nhở mình.
February 28, 2021
February 28, 2021
Gia đình bác xin thành thật chia buồn cùng với mẹ và gia đình của Quế và Phương!
Ba của cháu trước hết là người bạn chân tình và thân nhất trong cuộc đời của bác, từ khi bác mới có 5 tuổi. Sự ra đi của ba cháu là một mất mát và tổn thất thực sự to lớn đối với bản thân bác.
Tuy ba cháu chỉ hơn bác 1 tuổi nhưng bác hết sức coi trọng những lời khuyên nhủ của ba cháu, nhất là những năm vừa qua, bác coi đó như là kim chỉ nam cho cuộc sống.
Ba cháu là người có tâm hồn vĩ đại, thương yêu và tha thứ tất cả mọi người, cho dù cuộc đời đã rất nghiệt ngã với ba cháu. Đó là điều bác nhớ mãi và cũng tâm nguyện noi theo trong quãng đời còn lại.
Không dễ gì để gặp được một thiên tài như ba cháu, thực sự đó là một cái may mắn vô cùng trong đời bác.
Bác cũng được biết Quế và Phương là những đứa con rất có hiếu và được thừa hưởng rất nhiều đức tính từ cha mẹ. Ba cháu thường kể cho bác nghe những chuyện về Quế và Phương, qua đó bác hiểu được tình thương của ba đối với các cháu.

Cuộc đời này chỉ là "sinh ký tử qui" như người xưa đã nói. Bác tin rằng lúc này ba cháu đang thong dong ngồi đàm luận thơ văn với vua Trần Nhân Tông, người mà ba cháu đã dịch những bài thơ có thể nói là một cách xuất thần.
Thương Quế và Phương lắm!!!
Nguyễn Lương Giao
February 28, 2021
February 28, 2021
Từ FB của cô Hoang Thi Kim
Nguyễn Lương Vỵ
Tô không thích Nguyễn lương vỵ.
Những năm sau 1975.. tôi chưa gặp mặt , cho đến 2000 chúng tôi là hàng xóm trên đường Làng Hoa GV, tôi mới biết,gặp khi vài lần Vỵ đến thăm chúng tôi. Trước đó anh CTB nói về Vỵ sau những lần Vỵ gây nhiều scandal trong những bửa nhậu: ngang tàng, la lối những kẻ Vỵ cho là hèn, nịnh bợ ,luồn cúi chế độ
Ai Vỵ cũng có thể chưởi , ngoại trừ CTB.
Giai thoại về một thi sỉ đảng viên cộng sản NLV rất nhiều, nổ tung toé khắp Sài Gòn : Hung hăng , bất mãn cuộc đời.
Nhiều ngừoi sợ khi ngồi chung ở quán càphe, quán nhậu với Vỵ, thi sỉ nhủ thú dử sẳn sàng tấn công ngừời Vỵ không thích.
Tôi không thích Vỵ vì không phải những tính cách lúc bấy giờ, nhưng
không thích vì Vỵ đã hay phê phán kẻ khác, từ đó tự cho mình có quyền chưởi bới họ.
CTB thì khác, những buổi tối trở về sau khề khà với bạn bè, anh vừa cười vừa thở ra:
-Thiệt tình anh không hiểu nỗi NLV, hắn vừa suýt oánh ông...
-Hay anh ta buồn vì sự nghiệp vì gia đình, cuộc sống tan hoang ?
-Có thể, cũng tội cho nó.
Rồi CTB kể rất nhiều những chuyện về NLV, vui có buồn có.
Từ sâu thẳm xót xa , buồn , đau đớn dằn vặt tạo nên tính cách Nguyễn Lương Vỵ thời bấy giờ
Đập phá , gây hấn .
Tôi chưa có ấn tượng tốt với VỴ.
Một ngày
Năm 2005, Vỵ đến nhà chào chúng tôi đi Mỹ .
Vỵ thân, qúy mến , gần gủi với CTB, xem anh như ngừoi anh.
Vỵ tâm sự trãi lòng ra với anh CTB.
nhưng tôi và Vỵ vẫn còn nhiều khoảng cách .
Đến năm 2012 khoảng cách đó đã ngắn lại
Tôi đến coffee Factory với các anh họ trong gia đình từ SJ xuống, gặp anh Vương Trùng Dương và nhiêu ngừoi bạn của CTB, có nhiều ngừoi tôi chỉ nghe tên nhưng chưa biết mặt như vợ chồng hs Nguyễn Đinh Thuẩn, PIB....Đặc biệt VTD là ngừoi tôi rất mến mộ qua bài viết rất trung thực và can đảm khi nói hộ những ngộ nhận cho CTB , nhất là trong thởi điểm sau 1975. Hôm đó tôi mới gặp anh và nói lời cám ơn đến VTD. Mọi ngừoi rất đông quây quần chung quanh nói về, hỏi thăm CTB... đang ở VN .
Tôi còn nhớ hình ảnh ấm áp thương yêu bạn bè dành cho CTB. Xin tri ân tất cả.
Rồi anh VTD cầm điện thoại : “Nguyễn Lương Vỵ ơi , có chị Mai , vợ anh CTB đang ngồi Factory .”
Khoảng 15 phút sau , NLV lái xe đến .
Vỵ cầm tay tôi lay lay:
“Trời ơi chị Mai . Em nhớ anh Biền quá. khi mô anh Biền qua?”
Rổi tôi không gặp bất kỷ ai.
Cho đến 2 năm sau , Vỵ gọi cho tôi hẹn gặp.
Qúan cà phê chiều đó, Vỵ đưa tặng chúng tôi tập thơ Vỵ vừa phát hành.
Vỵ tâm sự cuộc sống ngỗn ngang ở Mỹ và nói em đã ăn chay trường rồi chị Mai . Tất cả là Nghiệp và em nhận ra chỉ có con đường Tu để giải thoát những sai lầm ,
À chàng lãng tử của châm chích đập phá cuộc đời đã an lành .
Ánh mắt hiền hậu , giọng điệu từ tốn .
Mừng vì đã thấy một NLV khác
Tôi gọi dt cho CTB, kể . CTB nói : “Tốt”
Tháng 10, Năm 2016, CTB đến Mỹ.
Bạn bè thân ái đón mửng
Xin cám ỏn mọi ngừoi bạn của CTB,
cám ỏn anh Đặng Phú Phong liên tục gọi hỏi thăm ngày nào anh CTB qua, ngày nào đến , tôi có thể đi đón!!!
NLV tìm đến nhà chúng tôi sớm nhất gặp CTB
Sau lần gặp đó, CTB nói Vỵ thay đỗi nhiều , anh rất mừng.
Đúng , Vỵ đã “hoàn lương.”
Từ đó, CTB , tôi và Vỵ thường gặp nhau.
Quán cà phê Iphone4 , 8 g tối mùa đông lạnh. CTB, tôi , Nguyễn Lưong Vỵ Phan Vũ, Lê Giáng Trần ấm áp tình thân những câu chuyện kéo dài đến 11g khuya.
Một tuần sau NLV nói khi chỉ có ba chúng tôi : “ Này chị, Phật Bà Quan Âm, giở đây CTB đã gần gũi để được chi chăm lo. Anh phải khoẻ manh vui vẻ nghe”
Vỵ đã thay đỗi.
Từ đó, tôi không còn ý nghĩ:
“Tôi không thích Nguyễn Lương Vỵ”
Tôi đã thân mến xem Vỵ như bạn bè.
Rồi Vỵ bệnh nặng.
Và buổi chiều ở nhà, chúng tôi đang làm việc, Tô Đăng Khoa gọi. Tôi nghe anh CTB nói: Đi rồi hả?
Anh buông diện thoại xuống . Tôi biết tin chắng lành : Vỵ đi rồi phải không?
Trước đó vài giở , tôi còn message với con gái Vỵ...
Vỵ đi thật rồi.
Thơ Vỵ hay, rất hay.
Nhớ đến Nguyễn Lương Vỵ , thường nhắc đến thi ca của Vỵ. 
Nhưng với CTB và tôi, chúng tôi đều ngẩn ngơ khi nghe tin Vỵ qua đời.
Cái Tình giữa chúng tôi ôm ấp tình bạn tình anh em tình chị em. Thời gian Vỵ ốm nặng, mỗ tim xong, đã khoẽ lại, Vỵ đến thăm chúng tôi mùng một tết . Vài tuần vài tháng tôi nhắc anh CTB gọi xem Vỵ ra sao rồi , coi chừng Vỵ bị bệnh nặng hỏn.
Trong Nurser home,
thoảng hoặc Vy gởi qua message cho tôi môt bài kinh Phật hay  một lời Phật dạy . Chỉ chừng đó, nhưng là mối thâm giao giữa hai chúng tôi. Lần cuối cùng, khoảng 2 tháng trứoc lúc Vỵ mất ,chúng tôi goi dt cho Vỵ ở một quán cà phê gần nơi Vỵ đang chửa bệnh. Vỵ nói anh CTB và chị Mai tuần sau đến chở em ra cà phê với.
Bận bịu cuộc sống , tôi không nhớ...
Thôi , hết .
Tôi cứ ngẫn ngơ , ngẩn ngơ ... 
CTB và tôi ngồi lặng đi trước bàn viểt. Không có tiếng thở dải. Buồn và cô đơn. Bạn chúng tôi , em chúng tôi đã ra đi thật rồi.
Tôi đi vào bếp , đi ra phòng khách, đứng lên, ngồi xuống . Tôi muốn tìm cái gỉ đó đã bỏ quên
Dừong như Vỵ đi đến bệnh viện rồi trở về Nurser Home để chờ điện thoại ...
February 28, 2021
February 28, 2021
Trong thảng thốt thương nhớ, ghi lại đây bài thơ tôi viết tặng Nguyễn Lương Vỵ vào ngày sinh nhật của anh, tháng 5.2019. Tháng 5 mà sao tôi muốn nói tháng năm... Vỵ ơi!

Nguyễn thị Khánh Minh

NGUYỄN LƯƠNG VỴ, NGỒI IM NGHE THƠ LẮNG TRONG KINH*
Tặng Nguyễn Lương Vỵ cùng sinh nhật tháng 5.


Đang thong thả dong ruổi những ngày góc phố cà phê, đang yên tâm những lần đi bác sĩ, lúc nào tôi cũng có người bạn thân tình Nguyễn Lương Vỵ (NLV) đón đưa, chia sẻ, đùng một cái, anh nằm viện, mổ tim. Đã hơn một năm từ ngày trái tim thơ ấy bị nghẽn mạch, giờ NLV vẫn đang ngày ngày trông nắng đến nắng đi nơi phòng bệnh. Từ khung cửa sổ ấy tôi thấy hoa tím vàng rơi đầy vào một ngày mùa thu đến thăm anh. Nhìn và hình dung những giây phút sớm khuya đâu đó của anh:

… sương rơi nương bóng thềm rêu nhạt
lá rụng nghiêng vai giọt nắng tràn
chim khách là ta mà chẳng biết
biết ai ai biết khúc tiêu lan...
(Nhịp Thời Gian, 7.2017)

… độc hành một kiếp chưa xong nợ
quạnh vắng đôi bờ chẳng biết mô
chớp mắt thấy bông trời rụng miết
trời chưa hửng sáng tưởng hư vô.

tuổi già ghiền nhớ dăm áng mây
quê thì xa chiêm bao thì gầy
thở nhẹ ngóng ai về đâu đó
hít sâu nghe núi lạnh quanh đây

ngồi im nghe nắng khuya đang vỡ
bô-lê-rô trắng quá lung linh…
(Bô-Lê-Rô Bên Đèn Khuya, 6.2017)

một vạt nắng chiều giăng tiếc nhớ
hai hàng mưa bụi đẫm thương mong
khuya tận đứng lên châm điếu thuốc
thạch sùng chậc lưỡi khói bay vòng.

năm tháng long lanh trao búp lửa
cung cầm réo rắt gửi xưa sau
khuya tận ngồi im tay phím gõ
thạch sùng chậc lưỡi tội gì đâu!!!
(Suốt Đêm Ngồi Dịch Thơ, 6.2017)

ứa mật chín chiều rung chín mận
hôn hoàng mấy bận đỏ hoàng hôn…
… quê nhà nay vẫn rền trong ngực
một chớp trùng sinh một chấm son.

cảm tạ cô liêu tiêu tán nợ
tri ân câm điếc thiết tha mong
quê nhà hay nẻo xanh u mộng
mím chi sao mắt bỗng lưng tròng...
(Cảm Tạ Cô Liêu,7.2017)

… giật mình tỉnh giấc còn ấm ngực
ngồi dậy ngoài hiên đã sáng trưng!...
(Cuối Hạ Đầu Thu, 7.2017)

Nghe chứa chan nỗi trôi cô liêu của thời gian bịnh. Nhưng bạn ơi, rồi bạn sẽ thấy người thơ đã sống với cô liêu ấy như thế nào. Cứ mỗi lần bịnh anh trở chứng là mỗi dấy lên lo âu, cầu nguyện của bạn hữu. Hôm nào được đi thăm anh, thấy anh vui vẻ tươi tỉnh là lúc ấy ai cũng vui, nói với nhau, khí sắc Vỵ đã khá hơn rồi, nhất định anh ấy sẽ vượt qua để lại cùng nhau vui chơi ngày tháng… Vỵ nói, “tôi còn nhiều việc phải làm lắm, dịch cho xong thơ Nguyễn Trãi, Cao Bá Quát, thu xếp tập di cảo thơ của cậu em.”
Thời gian của anh là làm việc và làm việc cật lực cho sáng tác và dịch thuật. Sáng tác thì tôi thiết nghĩ với cả chục thi phẩm đã xuất bản đủ trả lời cho chúng ta, anh và người bạn đường thời gian đã sống với nhau ra sao, anh bảo anh chẳng làm gì chỉ mỗi năm cho ra một tập thơ thôi!

ta vẫn điên giản dị
nhẩm thơ cất trong đầu
lâu lâu rót một xị
mời quí vị ngàn thâu
sáng ra quên rất mau…
(Năm Chữ Năm Câu, bài 71, 2013)

Một xị thơ cứ thế… thành một dòng thơ lấp lánh hòa vào muôn trùng biển tinh anh của nhân gian.
Bên cạnh đó là niềm đam mê dịch thơ Hán, Nôm của những tác giả anh ngưỡng mộ như Trần Nhân Tông (đã xuất bản), Nguyễn Trãi, Cao Bá Quát, đó là giây phút mà anh cảm thấy … chữ người xưa như trăng cổ lâu/ khoảnh khắc thâm giao hồn gặp phách… chả trách Nhà văn Phan Tấn Hải đã viết, “Nguyễn Lương Vỵ đã để cho kinh Phật và lời thơ Trần Nhân Tông ngấm vào thịt da xương tủy của anh, và rồi từng chữ của họ Nguyễn viết xuống đều mang sức nặng như núi đè lên giấy… khi nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ viết xong các trang giấy này, chữ hốt nhiên trở thành cánh chim bay rời trang giấy. Để biến vào thế giới duyên khởi trùng trùng của Kinh Hoa Nghiêm…” (Phan Tấn Hải, Khoảnh Khắc Chiêm Bao, tr.23, Ananda Viet Foundation xuất bản 2018)

đóng cửa suốt đêm ngồi dịch thơ
chữ người xưa như trời xanh lơ
lời nhắn tri âm rung bích ngạn
ý vang tâm huyết vút tinh mơ
ức trai mắt sáng trừng oan nghiệt
bá quát tim son chết bất ngờ
khuya tận một mình ngơ ngác hỏi
thạch sùng chậc lưỡi vách im trơ.
(Suốt Đêm Ngồi Dịch Thơ, 6.2017)

Cứ những khuya tận một mình ngơ ngác hỏi như thế, anh cống hiến cho đời những tuyệt phẩm thơ và thơ dịch. Mấy ai sống được cái một mình, không nguôi nỗi tự hỏi để nhìn thấy sâu thẳm tâm mình như vậy…

bỗng rùng mình câu thơ thắm lại
vài âm lục trúc rụng trên đồng
chùm bông nắng lụa nồng hương tóc
búp lá mưa trăng ấm tấc lòng
trùng hiện từng giây bưng mặt hỏi
khắc ghi vạn thuở siết tay mong
mới hay rõ một trong tâm tưởng
thinh lặng trào lên giọt máu hồng
(Học Lặng Thinh, 9.2017)

Những ngơ ngác hỏi, bưng mặt hỏi, hỏi và hỏi mãi, người thi thiền nhập định…

có chi đâu có đặng
gặn hỏi nói không đành
rằng thì là thinh vắng
sống là chết long lanh
nói thiệt đừng có hoảng…
(Năm Chữ Năm Câu, bài 74, 2013)

phiêu bạt trời quen chưa dứt nợ
lang thang đất lạ vẫn hàm ơn
chim khách là ta nay đã thấu
thấu ta ta thấu cái sạch trơn...
(Nhịp Thời Gian, 7.2017)

chậc lưỡi làm chi cho rách việc
học lặng thinh và lặng thinh thôi...
(Học Lặng Thinh, 9.2017)

Là Nguyễn Lương Vỵ đấy, bạn có cùng tôi, cười vui cùng nhiệt huyết thơ và sự giản dị nhẹ nhàng trong quan niệm sống của anh không? Có phải vì bước mải mê theo những tình sau chưa dứt lơi đôi nhịp/ ý trước còn vang đọng mấy câu cộng thêm làm việc trong đam mê nữa mà NLV đã xoay sở với bệnh tật, với cô liêu một cách thống khoái đó chăng?
Giờ này anh vẫn đang nằm bịnh, tôi vẫn mỗi ngày trong những thời tụng kinh, đều cầu nguyện Phật Dược Sư độ trì cho anh, đã viết bài thơ tặng Vỵ lúc anh vừa qua cơn mổ tim,

Có ánh nắng vùi quên trong mắt
Và tiếng chuông nhẹ lắm. Trong tim
Nhẹ như thời gian trôi lặng im
Khan giọng gió đêm về rung cửa

Dốc tử sinh lao chao bờ vực
Tiếng kinh trầm nương tựa. Ta đi
Ấy con đường nghìn tay nghìn mắt
Có mặt trời. Tỏa ánh lưu ly

Chạm vào ta ánh sáng diệu kỳ
Ngày bật dậy hồng hào thân thể
Nhịp tim reo ba la yết đế
Đá mềm chân cứng bước rong chơi

Ô. Tiếng chim báo ngày nắng tới
Nắng tháng Tư nắng của mùa xuân
Nhạc bình minh réo rắt phương Đông
Ta thức giấc một hồn nắng mới

Này hơi thở mạch trào trong suốt
Này tinh khôi từng nhịp sơ sinh
Kinh biếc mở lời thơ lồng lộng
Mai ta đi mình lại với mình...
(NTKM, Ngày Nắng Mới, 4.2018)

Trên con đường ấy anh kiên trì chịu đựng, theo cách của anh, Này cái lạnh ta thề sẽ buốt / Suốt xương da để vẽ môi cười. Tôi cảm tưởng tiếng cười kia bật lên từ cảm nhận đến tận cùng cái đau của thể xác. Có chút hóm hỉnh trong kiểu thách thức với hoạn nạn ấy chăng?
Nơi khung cửa sổ ấy, cũng có nắng phương Tây rực ánh lưu ly soi vào, phút giây cùng anh can đảm sống và tận hiến trong những lời thơ thở cùng con bệnh, dù có khi anh thấy mình cánh chim lẻ loi, vạt nắng ngàn thâu, vẫn sừng sững một tâm cảnh thinh lặng uy nghi:

khuya tháng tư nghiêng hết mái tây
cuối đời ta như chim lạc bầy

khuya tháng tư nghiêng hết mái đầu
cuối đời ta như nắng ngàn thâu

khuya tháng tư thinh lặng uy nghi
cuối đời ta chẳng tiếc điều gì…
(Không Đề Tháng Tư, 4.2017)

Và phải chăng có chút tương lân của đồng bệnh, tôi hiểu nỗi hạt lệ một mình thao thức trong cái túi cô đơn ấy, cũng đã nhiều bận lọt vào vòng tay của giấc mơ. Dường như đó là cách vừa phải nhất có thể để đưa mình qua phút ngộp thở của điều không thể. Nghe NLV nói về kinh nghiệm của mình:
lệ khô đêm tận ngồi như tượng
một đống chiêm bao đến nắm tay…

lệ khô đêm tận ngồi như miếu
một đống chiêm bao đến thỉnh cầu...

lệ khô đêm tận ngồi như núi
một đống chiêm bao đến rủ đi...
(NLV, Không Đề Tháng 4, 4.2017)

trên cao tiếng hát bông gòn trắng
dưới thấp lời ru vuông chiều hồng
nghe ngóng thế thôi rồi chớp mắt
trông vời vậy đó để mơ mòng
(Sớm Thu Không, 8.2017)

Cũng dường như, đó là cách thúc thủ tích cực nhất, mở cho mình một cánh cửa nhìn về phía trước với lực đẩy của Chiêm Bao, Giấc Mơ -người bạn đồng hành đầy vị tha và lạc quan-. NLV còn có một ánh sáng nương tựa nữa trong thời gian bịnh này, giúp anh vượt qua từng chặng đường, ánh sáng của âm nhạc của lời kinh niệm, của lời thơ viết, phải chăng là châu báu mà anh cúng dường trong phút nguy nan để tìm về tâm tĩnh lặng?

long lanh tinh huyết sôi âm nhạc
lóng lánh thời kinh dịu nỗi đau
tình sau chưa dứt lơi đôi nhịp
ý trước còn vang đọng mấy câu
(Không Đề Tháng Tư, 4.2017)

Ơn phước làm sao. Tôi cũng như anh, có niềm tin vào sức mạnh của trì niệm… Thật vô cùng hân hoan khi đọc câu thơ lóng lánh thời kinh dịu nỗi đau, ánh sáng của từ bi cho ta nương tựa. Vỵ ơi, anh vốn là người kiên cường chịu đựng, huống chi anh lại có tín tâm:

…tuổi già ghiền lẩm bẩm một mình
một câu thơ niệm một câu kinh…
(Bolero Bên Đèn Khuya, 6.2017)

… cuối đời cố gắng học lặng thinh
ngồi im nghe thơ lắng trong kinh…
(Học Lặng Thinh, 9.2017)

… cuối đời xin cảm tạ cô liêu
mần thơ được nhiêu thì mừng nhiêu…
… một chấm son một tuyệt mênh mông
mần thơ suốt kiếp với phiêu bồng
(Cảm Tạ Cô Liêu, 7.2017)

Có ánh sáng ấy, niềm đam mê ấy và cõi thinh lặng uy nghi ấy thì thời gian bịnh tật có là gì trong kiếp sống vốn huyễn mộng này,

…rong chơi một kiếp chưa lơi nhịp
du hí ngàn sau chẳng nghĩ bàn
thơ về mây trắng thơm trong mộng
ghi chú lai rai chấm xuống hàng...
(Ghi Chú Ngàn Thu, 10.2017)

Trong một bài viết tặng sinh nhật Thu Vàng hồi tháng 12.2018, có đoạn tôi nhắc đến Vỵ, xin chép lại đây như chiếc nơ trang điểm món quà tôi tặng sinh nhật Nguyễn Lương Vỵ trong tháng 5 này. Tháng 5 mà sao tôi muốn nói tháng năm…

“…Trong tháng ngày hạnh phúc này tôi cứ khắc khoải đến bạn thơ, Nguyễn Lương Vỵ, bạn đã nụ cười cận tử, vượt qua được cái chết nhưng giờ vẫn còn thức ngủ đêm ngày với phòng bệnh, nơi đó bạn viết vẫn một mình gặm nhấm thời gian/ có đâu tri kỷ giữa điêu tàn/ tiếng khóc sơ sanh rung tím mật/ nụ cười cận tử ứa bầm gan…
… ngàn thu xưa về nhẹ trên vai/ trăng cổ lâu xanh những dấu hài. Ôi! Lại những dấu hài… Trần gian biển dâu kia có phải được một lần hài thơ của bạn bước qua rồi sẽ để dấu thiên thu? …
… ngày bật dậy hồng hào thân thể/ nhịp tim reo ba la yết đế/ đá mềm chân cứng bước rong chơi…(NTKM)” Vậy nhé, bạn hiền…

Lake Park, 4,2019
Ntkm

*Những thơ trích của Nguyễn Lương Vỵ trên đây, tôi hân hạnh được tác giả cho đọc ở dạng bản thảo.
* Cũng không phải tự nhiên mà tôi có món quà này để tặng sinh nhật Vỵ, một buổi đầu tháng 4 khi những đóa tử uyên ương bên hiên nhà tôi rưng tím, nghe từ xa Nguyệt Mai rủ rê, mình làm một trang trên blog mừng sinh nhật anh Vỵ đi, cô nhà thơ chủ biên blog xin những tình thân ái/ còn hoài như hôm nay… này dễ thương đến thế, lúc nào cũng nghĩ đến mọi người, tôi làm sao mà có thể không nghe lời?



February 28, 2021
February 28, 2021
ĐỘC HÀNH

Tặng nhà thơ NGUYỄN LƯƠNG VỴ



Nhịp một lời. Phong ba

Nghe đất trời chĩu nặng

Nghe trần gian nhẹ bẫng

Cô liêu cõi Người Ma*



Nhịp một lời. Vực sâu

Trùng dương nghe. Dậy sóng

Núi cao nghe. Cúi đầu

Thâm u. Hình với bóng



Nhịp một nhịp máu xương

Nghe con sông nằm khóc

Nghe trời xanh vừa mọc

Thổ huyết một đêm trường…



Đêm nở hạt máu mầm

Trổ thơm hơi bụng mẹ

Hạt máu rền huyết âm*

Hạt máu đau huyết lệ



Bi thương hạt tinh cha

Trổ ngàn lời thống thiết

Cười một tiếng. Ngu ngơ

Động ngàn lau xanh biếc



Nhịp một nhịp hòa âm*

Lặng mấy cõi thinh không

Khóc một tiếng. Dại khờ

Đau lòng trời xanh thẳm…



Nén ngàn hơi tinh âm*

Òa đất trời tiếng thở

Người đi đi về đâu

Trăng tan. Và nước vỡ



Vỡ

Bảy hạt huyền âm*

Rúng

Sợi tơ bát âm*

Trầm ơi

Lục huyền cầm*

Tan tan

Ngũ linh âm…*



*Chữ thơ và tên những tập thơ của Nguyễn Lương Vỵ



(Trích trong tập thơ Ký Ức Của Bóng, NTKM, NXB Sống và Phố Văn, ấn hành năm 2013 tại Hoa Kỳ)
February 27, 2021
February 27, 2021
When we first met Vy at a family trip to Vietnam in 1995, Vy went out of his way to make sure we had an enjoyable and safe time while there. He was very protective of us.

Over the years his generosity and fun loving spirit was something we could always depend on.

We will miss Vy and his gentle smile. Rest In Peace.
February 25, 2021
February 25, 2021
Cuối cùng rồi anh cũng cười khinh khoái một tiếng, dứt áo để trôi chảy ra khỏi mọi cuộc chơi. Chúc anh ngủ yên và thanh thản đi về nơi an tịnh

Thế rồi
anh cũng vào sương
đạp khói
đụng cái mịt mù
để tan loãng
như thơ

Trịnh Thanh Thủy
February 22, 2021
February 22, 2021
ANH TÔI

Anh tôi mồ côi từ rất sớm.
Sống cuộc đời lang bạt tha phương.
Vẫn thương từng gốc rơm gốc rạ.
Nơi tuổi thơ nuôi dưỡng tâm hồn.

Vẫn chắt chiu nặn từng con chữ.
Làm đẹp đời bằng những trang thơ
Vẫn đau đáu niềm tin viễn xứ
Yêu quê hương, thương nhớ mẹ hiền.

Nhớ những ngày hội ngộ anh em
Ngồi kể chuyện quê hương, dòng tộc
Yêu da diết ông bà,cô bác
Lũ em thơ chỉ có mẹ trên đời.

Đã bao mùa khắc khoải nhớ thương
Vẫn lấy thơ văn làm tri kỷ.
Quẵng lo âu, nhìn đời nhẹ gánh
Đời vô thường cứ mãi trôi xa...

P/s: Bài thơ anh viết tặng tôi ngày sinh nhật năm 2014. Bây giờ đã 7 năm trôi qua. Anh vẫn nơi đất khách quê người. Nhưng hy vọng tình cha con và hiếu thảo của hai con gái sẽ làm anh mãn nguyện một kiếp người.

Thương tiếc anh.!!.
Vĩnh biệt anh!!!
February 22, 2021
February 22, 2021
Tưởng nhớ nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ. Ghi lại bài thơ từ 2015 viết cho Vỵ.
.
XẺ NGỰC HỒN THI SĨ
(Mừng sinh nhật nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ)

Làm thơ hoài tay mỏi
thôi đành ngồi nghỉ chân
Mây trắng về bên cửa
nhớ nhau mấy tình thân.

Bụi về trên trang giấy
mờ nét mực đêm qua
Cầm bút lên muốn khóc
chuyện quê nhà dặm xa.

Thấy rõ bờ sinh diệt
một hôm bỗng muốn nằm
Thấy, nghe vui tịch mặc
Có, Không cũng là tâm.

Xẻ ngực hồn thi sĩ
thuở Lý Trần mưa hoa
Cõi này như rất lạ
sông núi lạnh đường xa.
PHAN TẤN HẢI, 2015

Leave a Tribute

Light a Candle
Lay a Flower
Leave a Note
 
Recent Tributes
May 9, 2023
May 9, 2023
Nhớ bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, đọc cho anh nghe bài thơ cũ,

Cùng Nguyễn Lương Vỵ

Sáng nay ngồi uống cà phê
Một mình trên thềm nắng
Ly cà phê hết rất nhanh
Chợt hiểu. Những lúc chúng ta ngồi bên nhau
Cà phê cũng cùng ta. Sống chậm
2016

NGÀY NẮNG MỚI

– Cùng nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ,
mừng bạn vừa qua cơn mổ tim.


Có ánh nắng vùi quên trong mắt
Và tiếng chuông nhẹ lắm. Trong tim
Nhẹ như thời gian trôi lặng im
Khan giọng gió đêm về rung cửa

Dốc tử sinh lao chao bờ vực
Tiếng kinh trầm nương tựa. Ta đi
Ấy con đường nghìn tay nghìn mắt
Có mặt trời. Tỏa ánh lưu ly

Chạm vào ta ánh sáng diệu kỳ
Ngày bật dậy hồng hào thân thể
Nhịp tim reo ba la yết đế
Đá mềm chân cứng bước rong chơi

Ô. Tiếng chim báo ngày nắng tới
Nắng tháng Tư nắng của mùa xuân
Nhạc bình minh réo rắt phương đông
Ta thức giấc một hồn nắng mới

Này hơi thở mạch trào trong suốt
Này tinh khôi từng nhịp sơ sinh
Kinh biếc mở lời thơ lồng lộng
Mai ta đi mình lại với mình...

4.2018

May 13, 2021
May 13, 2021
NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH

VỌNG ÂM MÂY

Phút giây ấy như trôi bất tận
Thời gian lay láy sắc mầu đi
Ngập cả thinh không bao la trắng
Lạ mặt nhìn nhau giấc mộng kia

Rộn chân đêm lá mùa đông rớt
Côn trùng rên rỉ tiếng yêu thương
Chập chùng xanh cỏ về như hội
Bước chân ai vừa gõ trên đường

Như không còn trời. Không còn đất
Vọng âm vỡ nghìn muôn tiếng gấp
Trùng trùng hạt lệ cắt đêm sương
Đón người về trong veo một hạt

Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước
Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ
Tan hợp cười òa. kia vòm mây trắng
Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa…
4.2021
(Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
March 6, 2021
March 6, 2021
TIỄN ANH NGUYỄN LƯƠNG VỴ

— chia sẻ cùng chị Khánh Minh

Ba mươi tết hốt hoảng
Text cho em báo tin
Nhắn cả hai cùng niệm
Phật Dược Sư hiển linh

“Anh Vỵ vào bệnh viện
Hai tuần rồi em ơi
Hôn mê chẳng còn biết..."
(Chị thật là lo âu)

Khai bút đầu năm mới
Em cũng nhớ đến anh
Niệm chư Phật phù hộ
Mong đem lại tin lành

Chiều hôm qua chị Khánh
Bùi ngùi báo tin buồn
“Họ sắp rút ống thở…”
Đã cuối đường tử sinh…

Vẫn biết là kiếp sống
Mong manh giả tạm thôi
Anh đi an bình nhé
Cõi Lành anh rong chơi

Trần Thị Nguyệt Mai
18-2-2021
His Life

Life & Legacy

February 20, 2021
1952: Born on May 9, 1952 in Phú Ninh, Quảng Nam, Việt Nam
1957-1963: Studied at a village school in Quán Rường Tam An, and Trần Cao Vân highschool in Tam Kỳ, Quảng Nam province. 
1964-1966: studied at Trường Kỹ Thuật Đà Nẵng. 
1967-1969: Completed Tú tài toàn phần in Quy Nhơn 1969-1975: Studied Đại học Vạn Hạnh Sài gòn, Cao học Triết. 
1975-1979: Worked as a Middle School and High School teacher in Literature 
1980-2002: Held various roles and positions in Ho Chi Minh City, Vietnam 
1980: Became a father to daughter Nguyễn Nguyệt Quế
1985: Birth of second daughter Nguyễn Quế Phương  
1991: Published Âm Vang & Sắc Màu 
2000: Published Phương Ý
2002: Moved from Saigon, Việt Nam to Denver, Colorado USA
2004: Moved from Denver, Colorado USA to Orange County, California USA
2007: Published Hoà Âm Âm Âm Âm
2008: Published Huyết Âm 
2010: Published Tinh Âm
2011: Published Bốn Câu Thất Huyền Âm
2013: Published Tám Câu Lục Huyền Âm
2014: Published Năm Chữ Năm Câu
2014: Published Năm Chữ Ngàn Câu
2014: Published Tuyển Tập Thơ 45 Năm (1969-2014)
2016: Published Tiếu Ngạo Giang Hồ
2017: Published Thơ Trần Nhân Tông
2017: Walked daughter Nguyễn Quế Phương down the aisle at her wedding
2018: Walked daughter Nguyễn Nguyệt Quế down the aisle at her wedding
2019: Became a Grandpa / Ông Ngoại to Mason and Annabelle
2019: Published Âm Tuyết Đỏ Thời Gian
2019: Published Di Cảo Thơ Nguyễn Lương Nhựt (1987-2009)
2020: Published Tuyển Tập Thơ 50 Năm Vol 1 & 2 (1969-2019) 
2021: Passed away on February 18, 2021 in Orange, California, United States
Recent stories

Bài hát Tưởng Niệm Nguyễn Lương Vỵ

March 28, 2021
Bài viết trên Facebook:https://www.facebook.com/1540758900/posts/10218078131335069/?d=n

Tưởng niệm Nguyễn Lương Vỵ
Nghiêm Phú Phát soạn nhạc
WESTMINSTER (VB - Phan Tấn Hải) -- Với cảm xúc tưởng niệm nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ (1952-2021), nhạc sĩ Nghiêm Phú Phát đã sáng tác một ca khúc ngắn, dựa theo lời Kinh Phật được chép lại trong thơ Phan Tấn Hải.
.
Trong Lời dẫn trước ca khúc, nhạc sĩ họ Nghiêm, cũng là người sáng lập Nhóm Hương Thiền để hát trong các dịp lễ lớn và ngợi ca Chánh Pháp, giải thích rằng ông quý trọng thi sĩ họ Nguyễn từ khi đọc các bài thơ Nguyễn Lương Vỵ dịch thơ Thiền nhà Trần. Nhà báo Phan Tấn Hải đã thực hiện một video cho ca khúc tưởng niệm đó trên mạng YouTube để bất kỳ ai ở đâu cũng có thể nghe ca khúc này.
Lời dẫn của nhạc sĩ Nghiêm Phú Phát trước ca khúc như sau: "Anh Nguyễn Lương Vỵ thật quý mến
Thưa anh,
Anh và tôi, hai người bạn chừa hề quen thân nhau, có thể chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó và tôi cũng không nhớ kỹ nữa. Nhưng tôi và một số bạn hữu đã đọc thơ anh, thưởng thức những dòng thơ an lạc nhiều âm vị của Đạo Phật, một tôn giáo chúng ta vẫn xưng tụng, nên tự nhiên thấy có thân tình và cảm được như gần gũi và quen nhau tự bao giờ. Có thể từ tiền kiếp phải không anh Vỵ.
Để rồi hôm nay, trong giây phút này, anh đã ra đi, để lại bạn hữu, anh em... Nhưng những dòng thơ anh viết chắc chắn sẽ còn đọng lại trong tâm thức chúng tôi, những người rất thương mến anh, như Lê Giang Trần, Phan Tấn Hải, Trịnh Y Thư và rất nhiều người nữa, đông lắm anh Vỵ ạ.
Xin tạm biệt anh và chắp tay nguyện cầu hương linh anh sớm về cõi Tịnh Độ của Đức Phật A Di Đà, và thân gửi đến anh một ca khúc cảm niệm từ lời Kinh Phật mà anh Phan Tấn Hải đã đưa vào thơ tiễn biệt anh Vỵ."
.
Sau đây là lời ca khúc Tưởng Niệm Nguyễn Lương Vỵ:
 
"Nguyễn Lương Vỵ ơi
Bạn vẫn nhớ, và chúng tôi cũng vẫn nhớ
Tất cả quá khứ, hiện tại và vị lai
đều không tôi, không của tôi
đều không người
Tất cả pháp tận thâm sâu
không từ đâu, không về đâu
tất cả pháp, như tiếng đàn
vốn rỗng lặng, Tâm Niết bàn."
.
Video trên YouTube: Ca khúc Tưởng Niệm Nguyễn Lương Vỵ - nhạc Nghiêm Phú Phát, phổ theo lời Kinh Phật.
Có thể xem ở YouTube:
.
Nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ đã ra đi tại Quận Cam, California, vào chiều Thứ Tư 17/2/2021. Nguyễn Lương Vỵ nổi tiếng trong giới văn học Miễn Nam VN từ 1969, khi còn là học sinh trung học. Ông sáng tác đa dạng, nổi bật với văn phong riêng biệt, xuất sắc trong cả thơ đời và thơ đạo. Nguyễn Lương Vỵ sinh 1952, tại Quán Rường, Tam Kỳ, Quảng Nam.
.
Tác phẩm đã in: Âm Vang Và Sắc Màu (NXB Trẻ, Sài Gòn, 1991); Phương Ý (NXB Thanh Niên, Sài Gòn, 2000); Hòa Âm Âm Âm Âm… (NXB Thư Ấn Quán, New Jersey, 2007); Huyết Âm (NXB Q&P Production, California, 2008); Tinh Âm (NXB Q&P Production, California, 2010); Bốn Câu Thất Huyền Âm (NXB Q&P, Production, California, 2011); Tám Câu Lục Huyền Âm (NXB Q&P Production, California, 2013); Năm Chữ Năm Câu (NXB Q&P Production, California, 01.2014); Năm Chữ Ngàn Câu (NXB Q&P Production, California, 12.2014); Tuyển Tập Thơ 45 Năm (1969 – 2014) (NXB Sống, Q&P Production, California, 2015). Tuyển Tập Thơ 50 Năm (1969-2019) (Văn Học Press, Q&P Production, California, 2020).
.

Invite others to Vỵ's website:

Invite by email

Post to your timeline