July 3, 2021
July 3, 2021
Bài sau đây của em trai anh, Lê Kim Lạc, với tình cảmchan chứa dành cho một ngưòi anh, mà cũng thân thiết như bạn:
“Anh tôi. Anh Thắng là anh kế tôi, là con thứ năm trong gia đình 8 anh chị em, tôi là thứ sáu, anh Thắng tuổi Đinh Hợi, sinh tháng 2 năm 1948, Những năm 1948-1949, vì nhiều biến cố chiến tranh, sổ bộ thất lạc nên đến khi bắt đầu đi hoc, phải làm lại giấy chứng chỉ thế vì khai sinh, thay vì sinh tháng 2 năm 1948 thì ông thư ký hộtịnh làm nhầm tháng 12 năm 1948, thành ra 2 anh em tôi trong giấy khai sanh chỉ cách nhau 2 tháng. Hai anh em kế nhau nên rất thân thiết, có thể nói trong 8 anh chị em thì anh Thắng là người thân thiết nhất với tôi. Học cùng trường tiểu học hàng ngày cùng dắt nhau đi học, chiều về cùng nhau về nhà, thường đi chơi với nhau, thời ấy trẻ con làm gì có nhiều đồ chơi, chỉ có chơi bi và chơi căng là thông dụng nhất. Ba má tôi rất nghiêm khắc nên cấm chơi căng vì sợ Căng Cù U Óc, mổi khi Ba tôi bắt được thì phải nằm xuống sập và bịđánh vài roi, Anh Thắng thường bảo tôi: Mầy bỏ cái quạt mo dưới quần thì không đau, Ba tôi biết nhưng thương con nên Ba tôi cũng chẳng nói gì, chỉ giơ cao đánh nhẹ thôi. Anh Thắng có tài xuất khẩu thành thơ, tôi còn nhớ khoảng năm 1956-1957 Ba chúng tôi chở chúng tôi, có anh Lợi cùng đi, đi Nha Trang, ngang qua Vạn Giả, có dừng lại thăm Chú Lê Nghệ, Quận trưởng Vạn Ninh, anh xuất khẩu thành thơ như sau, tuy là thơ con cóc nhưng tôi còn nhớđến bây giờ: Lờ ê là Lê, Ngờ ê nặng Nghệ, tức là Lê Nghệ, Quận trưởng Vạn Ninh, Ở tỉnh Khánh Hòa, Tức là Vạn Giả, ở phố Nha Trang. Hôm đó tôi phục anh quá, Không biết sau nầy anh còn làm thơ hay không. Anh Thắng học giỏi và thông minh, anh thi đậu vào lớp Đệ Thất cuối cùng của trường Quốc Học năm 1959, sau đó trường Quốc Học bỏ dần dần trung học đệ nhất cấp. Đến khi thi Tú Tài anh bị Cúm nặng, nằm liệt giường sốt 41 độ, đến ngày thi má tôi phải đưa anh đi xích lô đi thi vì anh muốn phải thi kỳ đầu, đậu kỳ đầu mới có hy vọng vào Saigon để thi vào các trường đại hoc. Năm đó anh vào Saigon thi đậu trường Kỷ Sư Công Chánh và đậu hạng nhất toàn quốc vào trường Nông Lâm Súc. Anh đã chọn ngành Công Chánh. Anh Thắng rất thương anh em, lúc tôi làm luận án tốt nghiệp anh Thắng đã giúp rất nhiều để hoàn thành cho đúng ngày giờ. Sau biến cố tháng 4 năm 1975, anh đưa tôi đi trình diện hoc tập cải tạo, tôi thấy anh khóc. Trong khi tôi ở trại cải tạo, anh đã nhớ tới ngày sinh nhật của bạn gái tôi, nay là vợ tôi, và đem bánh sinh nhật đến bảo là tôi gởi. Sau ngày định cư ở Mỹ, vì hoàn cảnh công ăn việc làm nên anh em ở cách xa nhau hàng ngàn dặm, 1-2 năm mới gặp mặt một lần nhưng những kỷ niệm đẹp chẳng bao giờ phai mờ. Tháng 9 vừa qua, vợ chồng anh Thắng qua Virginia dự đám cưới con trai chúng tôi, cũng là cháu anh Thắng, sau đó chúng tôi cùng đi Địa Trung Hải 2 tuần, thời gian gần gủi anh Thắng đó là thời gian rất vui của tôi.
“Anh tôi. Anh Thắng là anh kế tôi, là con thứ năm trong gia đình 8 anh chị em, tôi là thứ sáu, anh Thắng tuổi Đinh Hợi, sinh tháng 2 năm 1948, Những năm 1948-1949, vì nhiều biến cố chiến tranh, sổ bộ thất lạc nên đến khi bắt đầu đi hoc, phải làm lại giấy chứng chỉ thế vì khai sinh, thay vì sinh tháng 2 năm 1948 thì ông thư ký hộtịnh làm nhầm tháng 12 năm 1948, thành ra 2 anh em tôi trong giấy khai sanh chỉ cách nhau 2 tháng. Hai anh em kế nhau nên rất thân thiết, có thể nói trong 8 anh chị em thì anh Thắng là người thân thiết nhất với tôi. Học cùng trường tiểu học hàng ngày cùng dắt nhau đi học, chiều về cùng nhau về nhà, thường đi chơi với nhau, thời ấy trẻ con làm gì có nhiều đồ chơi, chỉ có chơi bi và chơi căng là thông dụng nhất. Ba má tôi rất nghiêm khắc nên cấm chơi căng vì sợ Căng Cù U Óc, mổi khi Ba tôi bắt được thì phải nằm xuống sập và bịđánh vài roi, Anh Thắng thường bảo tôi: Mầy bỏ cái quạt mo dưới quần thì không đau, Ba tôi biết nhưng thương con nên Ba tôi cũng chẳng nói gì, chỉ giơ cao đánh nhẹ thôi. Anh Thắng có tài xuất khẩu thành thơ, tôi còn nhớ khoảng năm 1956-1957 Ba chúng tôi chở chúng tôi, có anh Lợi cùng đi, đi Nha Trang, ngang qua Vạn Giả, có dừng lại thăm Chú Lê Nghệ, Quận trưởng Vạn Ninh, anh xuất khẩu thành thơ như sau, tuy là thơ con cóc nhưng tôi còn nhớđến bây giờ: Lờ ê là Lê, Ngờ ê nặng Nghệ, tức là Lê Nghệ, Quận trưởng Vạn Ninh, Ở tỉnh Khánh Hòa, Tức là Vạn Giả, ở phố Nha Trang. Hôm đó tôi phục anh quá, Không biết sau nầy anh còn làm thơ hay không. Anh Thắng học giỏi và thông minh, anh thi đậu vào lớp Đệ Thất cuối cùng của trường Quốc Học năm 1959, sau đó trường Quốc Học bỏ dần dần trung học đệ nhất cấp. Đến khi thi Tú Tài anh bị Cúm nặng, nằm liệt giường sốt 41 độ, đến ngày thi má tôi phải đưa anh đi xích lô đi thi vì anh muốn phải thi kỳ đầu, đậu kỳ đầu mới có hy vọng vào Saigon để thi vào các trường đại hoc. Năm đó anh vào Saigon thi đậu trường Kỷ Sư Công Chánh và đậu hạng nhất toàn quốc vào trường Nông Lâm Súc. Anh đã chọn ngành Công Chánh. Anh Thắng rất thương anh em, lúc tôi làm luận án tốt nghiệp anh Thắng đã giúp rất nhiều để hoàn thành cho đúng ngày giờ. Sau biến cố tháng 4 năm 1975, anh đưa tôi đi trình diện hoc tập cải tạo, tôi thấy anh khóc. Trong khi tôi ở trại cải tạo, anh đã nhớ tới ngày sinh nhật của bạn gái tôi, nay là vợ tôi, và đem bánh sinh nhật đến bảo là tôi gởi. Sau ngày định cư ở Mỹ, vì hoàn cảnh công ăn việc làm nên anh em ở cách xa nhau hàng ngàn dặm, 1-2 năm mới gặp mặt một lần nhưng những kỷ niệm đẹp chẳng bao giờ phai mờ. Tháng 9 vừa qua, vợ chồng anh Thắng qua Virginia dự đám cưới con trai chúng tôi, cũng là cháu anh Thắng, sau đó chúng tôi cùng đi Địa Trung Hải 2 tuần, thời gian gần gủi anh Thắng đó là thời gian rất vui của tôi.