ForeverMissed
Large image
Stories

Share a special moment from Khanh's life.

Write a story

Nhớ Anh, Thầy Chung Phước Khánh (by Trần Duy Khang, Ph.D.)

April 11, 2017

Anh Chung Phước Khánh nguyên là một giáo sư Trung Học.

Theo lẽ tuổi tác tôi có thể gọi anh Chung Phước Khánh là “Thầy”. Nhưng tôi không có cơ hội học anh. Và tôi quen anh qua một cơ duyên khác.

Năm 1967 khi anh rời Sài Gòn lên Ban Mê Thuột (BMT) làm giáo sư dạy Việt Văn tại trường Trung Học Ban Mê Thuột, tôi mới là một học sinh lớp 6, nhưng vì học ở trường dòng Lasan BMT nên không học anh.

Mùa thu 1974 tôi vào đại học khoa học Sàigòn.

Năm 1979, sau khi xong cử nhân (ngưng học một năm do biến cố 1975) tôi được phân về làm giáo viên môn Vật Lý tại trường trung học Lê Thị Hồng Gấm trên đường Công Lý, Sài Gòn (SG), trước 1975 đây là trường Regina Mundi của các sơ dòng Chanoinesses de Saint-Augustin de la Congrégation Notre-Dame (trường còn hay được gọi là Couvent Des Oiseaux)

Đó là duyên cho tôi gặp thầy Chung Phước Khánh. Anh đang dạy môn Văn cho các lớp 12 (tức là môn Việt Văn thời VNCH).

Khi đó anh còn rất trẻ nên tôi bắt chước các thầy trẻ khác gọi là “anh” xưng “em” chứ không nỡ gọi anh là “thầy”.

Anh ở tổ Văn, tôi ở tổ Vật Lý nhưng vì trường không lớn và chúng tôi còn độc thân nên quen nhau rất nhanh.

Từ năm đó, anh và tôi gần như gặp nhau 5 ngày một tuần trong phòng giáo viên, trên sân trường, trên hành lang các lớp học, và thỉnh thoảng ở mấy quán café vỉa hè gần trường nữa, khi các thầy trẻ độc thân rủ anh đi uống cà phê sau giờ dạy học.

Anh Khánh là một mẫu thầy giáo, gần như có thể gọi là hoàn hảo.

Anh tận tụy với công việc, nếp sống giản dị, ít nói, vui tính, rất hiền, không cà phê thuốc lá, không bia rượu; lâu lâu vì nể lời mời của các đồng nghiệp “đàn em” anh mới đi uống chút cà phê sau giờ dạy học.

Năm 1982 trường trung học Lê Thị Hồng Gấm chuyển thành trường Trung Học Kỹ Thuật, anh và tôi đều chuyển qua dạy học ở trường trung học Marie Curie, cũng trên đường Công Lý của SG, cách đó chừng hơn trăm thước.

Năm 1983 tôi có dịp đi coi thi, chấm thi Trung Học chung với anh, và cùng có dịp quen thêm vài đồng nghiệp nữ trẻ tuổi độc thân đến từ các trường khác. Ngày Tết có lần đạp xe rủ anh đi chơi cùng với nhóm những cô giáo trẻ ấy, cứ mong anh thích một người để anh thôi “một mình”.

Dù là đối với đồng nghiệp nam hay nữ, đã quen lâu hay mới quen, anh lúc nào cũng hòa mình, nhỏ nhẹ, vui vẻ, khiêm tốn và kín đáo. Anh có thích ai trong những cô giáo này cũng khó mà biết được.

Hình như khoảng năm 1984, khi vẫn đang cùng dạy ở trung học Marie Curie, anh xuất cảnh sang Mỹ theo diện bảo lãnh.

Đầu thập niên 90 tôi lại có dịp gặp anh tại Mỹ. Anh vẫn như xưa, giản dị, khiêm tốn, nhỏ nhe, và mực thước.

Công việc tại Mỹ của anh lại là giảng dạy, anh dạy trong các chương trình song ngữ Anh- Việt.

Hơn hai mươi năm trước, có lần tôi qua Boston vì công việc, anh đến gặp và chở đi ăn phở. Lần đó có cả anh Phan Bá Huế dạy Sử Địa, cũng là một giáo sư trung học đáng mến cùng thời với anh Khánh.

Trong những năm 2000 lẻ thỉnh thoảng anh từ Boston qua Orange County dự các sự kiện hội ngộ trường cũ, anh và tôi vẫn gặp nhau, có khi chỉ hai anh em đi ăn với nhau, có khi thêm những đồng nghiệp khác.

Có lần chở anh đi ăn sáng và uống cà phê cùng với anh Phan Bửu Giá dạy Toán từ San Jose xuống, anh Minh (dạy Vật Lý từ VN qua chơi), họ đều là những thầy cùng thời với anh. Ngồi cả nửa ngày trò chuyện với các anh, học hỏi biết thêm nhiều chuyện.

Những năm gần đây anh vẫn qua California tham dự các cuộc hội ngộ với học trò cũ, nhưng tôi lại ít gặp anh vì quá bận bịu với việc làm và gia đình. Chỉ thỉnh thoảng email qua lại hỏi thăm nhau. Và anh luôn luôn là người tận tụy hơn, mỗi khi có tin gì từ thầy cô hay học trò trường cũ có liên quan, anh đều gửi hình và tìn qua email cho tôi. Bức hình cuối anh gửi là hình lớp 12 P5/Marie Curie SG niên khóa 1983, anh làm GS chủ nhiệm dạy Việt Văn, tôi dạy Vật Lý.

Lòng cứ ngỡ anh vẫn còn trẻ, còn khỏe, và sẽ còn sống đến rất già. Và rồi sẽ lại có dịp gặp anh.

Đột nhiên nghe tin anh đi.

Anh đã đi qua cõi khác, rất bất ngờ, nhưng chắc chắn là anh đã đi với đầy hành trang là lòng quý mến của các học trò cũ và của các đồng nghiệp.

Ngồi nhớ anh và nhớ hình ảnh những ngày xưa, tưởng như mới đây thôi, chúng ta vẫn gặp nhau mỗi ngày trên sân hai trường trung học xinh đẹp của Sài Gòn.

Nhớ anh, nhớ dáng đi chậm rãi, giọng nói khoan thai, và tính tình hiền lành của anh.

Anh Khánh, em chúc anh đi xa bình an.

 

Trần Duy Khang, Ph.D.

April 6, 2017

Chung Phước Khánh

Gọng kính trắng im lìm trong túi áo, đôi mắt nhắm nghiền; Khánh nằm bất động hai tay  buông xuôi ngay ngắn… Chạm nhẹ vào làn da lạnh ngắt của em, tôi mới ý thức được rằng Khánh đã ra đi…Bởi mấy hôm trước nghe tin chẳng lành trí óc tôi vẫn không chấp nhận sự thật…Giọng nói ấm áp, tiếng cười vui vẻ.. vẫn còn vang vang đâu đây… Sao có thể mất dễ như vậy được…??

Nhưng  Khánh đã ra đi thật rồi!! Từ nay tôi không còn được gặp người em con Cậu ruột, người bạn cùng trường cùng lớp ĐHVK, ĐHSP Sài Gòn 1967, người chia sẻ vui buồn, trao đổi kinh nghiệm giảng dạy tiếng Việt nơi xứ người…

Tôi thương Khánh: một người con hiếu thảo trong gia đình, một người anh tron tình với các em, một người bà con ấm áp cùng thân bằng quyến thuộc.

Tôi thương Khánh: một Sinh Viên gương mẫu tốt nghiệp đã 50 năm vẫn còn liên lạc thăm hỏi các Giáo Sư cũ ở rải rác khắp nơi.

Đối với bạn đồng môn, Khánh là linh hồn của lớp, gắn bó chúng tôi lại với nhau. Em luôn luôn dành thì giờ tiền bạc tham dự những buổi Đại Hội CHS các trường.

Tôi thương Khánh: một người con yêu của Tổ Quốc, đã đóng góp suốt đời cho Sự nghiệp Giáo dục từ trong nước , hết lòng giảng dạy tiếng Việt giữ gìn và phát triển Ngôn ngữ nguồn cội..nơi xứ sở quê người..

Đối với học sinh, Khánh dạy dỗ hướng dẫn các em bằng tất cả tình thương. Cứ nhìn vào các em cựu học sinh, học với Khánh từ mấy chục năm trước hay mới năm nay; em nào cũng thương kính Thầy hết lòng. Đã mấy ai được học sinh bay từ xa đến Bệnh Viện thăm viếng, chăm sóc Thầy cả tuần  trong những ngày cuối đời…?? Đã mấy ai được hàng hàng lớp lớp học sinh đến tiễn biệt Thầy trong tang lễ..?? Khánh đã đem lại niềm an ủi và vinh dự cho nghề dạy học, chứng minh rằng dạy học không phải là một nghề bạc bẽo…

Khánh ra đi, để lại tài sản là một phòng chứa đầy sách và những tấm lòng thương kính không nguôi…

Một cuộc đời đẹp biết bao..!!

                                      Mississauga03/04/2017

                                      Chị Bé 6: DKC

April 2, 2017

Cậu ơi bây giờ có muốn nói ngàn lời với cậu cũng 0 còn được nữa. Con sẽ 0 bao giờ quên cậu đã reach out để an ủi tụi con sau khi mẹ con mất, 2010.  

Lần đầu cậu gặp con 1t. Lần thứ nhì con gặp cậu, August 2014, cũng là lần cuối cùng, thì con đã rời ghế trường mấy chục năm rồi. Thế nên tụi con 0 được dip làm học trò của cậu (chắc cậu đã thở phào nhẹ nhõm :) ) Nhưng giờ chụp 1 tấm hình đẹp hay đọc 1 bài thơ hay, con đều nhớ đến những gì cậu đã chỉ dẫn con & nhớ đến sự say mê nghệ thuật văn chương của cậu. Cậu thấy 0, con giữ tất cả bức thư của cậu cho nhóm Việt Văn 67, đó cũng là bắt chước cậu đó! 

Hi`nh đây là phân nửa của lá thư cậu gởi để con làm kỷ niệm, thư cậu viết về những món quà cho bạn bè, gởi mẹ con đem về cho cậu Sơn năm 1993, làm con 0 cầm được nước mắt. Cậu rất hiền từ & quá tốt với tất cả mọi người.

Câu hỏi của cậu, “Không ngo+` chu+~ vie^'t cua? cau qua' xa^'u nhu+ va^.y. Con có quen ai xem bói chữ thi nhờ họ bói xem có phải người viết chữ như vậy độc thân suốt đời không ? “

Con đã thất hứa với cậu chưa tìm ra thầy bói, nhưng giờ con có thể trả lời cậu “Người viết chữ xấu như vậy”  (đó là cậu nói chư’ 0 phải con) rất có tài, co’ 1 tấm lòng vàng & tâm hồn rất đẹp, được quá nhiều bạn bè, học trò, đại gia đình thương mến  suốt đời. 

Con,

HTrang 

-------------------------------------------------------------

From: Trang
Subject: ngan ngo (Re: Fwd: Emailing: Thu goi anh Son 1, Thu goi anh Son 2)
To: k…@comcast.net
Date: Monday, April 29, 2013, 9:02 PM

Kính thưa Cậu,

(...)

Con sẽ kiếm ai để bói chữ cho cậu, nhưng co' 1 điều là, sau những lần nói chuyện, con vừa mới hiểu ra được tại sao cậu độc thân, thì bây giờ cậu viết vậy làm con ngẩn ngơ, hết hiểu luôn! Cậu viết vậy co’ nghĩa là cậu cũng muốn có gia đình, nhưng con đã tưởng là (…) đó là sự lựa chọn của cậu mà (sống độc thân)?

... bảy thầy bói chắc bói cũng 0 ra cậu được :) Vậy con để cậu giải thích lại, rồi sẽ đi kiếm thầy bói sau :)

Con


From: 
Subject: Fwd: Emailing: Thu goi anh Son 1, Thu goi anh Son 2
To: Trang
Date: Monday, April 29, 2013, 8:39 PM

HTrang men,
Kem theo dda^y la copy thu+ ca^.u goi cho cau So+n 12/12/1993 truoc khi mẹ. con ve VN.
Không ngo+` chu+~ vie^'t cua? cau qua' xa^'u nhu+ va^.y.
Con co' quen ai xem bo'i chu+~ thi nho+` ho. bo'i xem co' pha?i nguoi viet chu+~ nhu vay ddo^.c than suo^'t ddo+`i kho^ng ?
Cau

 

From: k…@comcast.net] 
Sent: Wednesday, December 29, 2010 2:50 PM
To: 
Subject: Chuyen thu


Một lần nữa, cám on anh Phách đã thay mặt lớp VV67 gởi tràng hoa và  tiễn đưa chi Hương đến nơi an nghỉ cuối cùng.

Chau Huong Trang  chỉ nhớ mặt cậu Sơn va Phách vi nam 66-67, khi má chau hoc DHSP thi cac chau còn quá nhỏ.

Cậu co den nhà chau 1-2 lan, duong nhu o D. thi phai, nhung bay gio hai chau khong còn nhớ mat cau va các cô cậu đâu.

(…)

Câu Khánh, Boston

 

Nhóm bạn Việt Văn 1967, Đại Học Sư Phạm, Sài Gòn

April 2, 2017

Phách, Khánh, Hạnh, Hương. Lần cuối cùng gặp nhau, 2008 or 2009

April 2, 2017

Lần cuối cùng gặp Cậu Khánh. Boston, 8/2014

"On Tuesday, August 26, 2014 10:20 PM, K... wrote:

Cau gap con o tram subway ( xe dien nga^`m ) Harvard cũng duoc. Co the hen gap nhau o+? cho^~ truoc khi đi lên kho?i ha^`m hay khi ra ngoài cu+?a ha^`m.

Co' the^? dde^? khi  no'i chuyen vo+i nhau thì ro~ ho+n. Cau chuc gia dình con dduoc " thua^.n máy bay va xuo^i gió " . Cau  "

Du xuân 1961.

March 30, 2017

 Gia Đình Thầy Khánh gặp bạn HNC và CVA. Đàm Hiếu Hùng cạnh bên trái Thầy Khánh.

March 28, 2017

Thầy thân kính,

Vẫn như mổi lần em gởi email cho thầy em vẫn dùng lời gọi này, từ xưng cho người thầy em thật lòng thương kính, người thầy mà không chỉ mình em mà mọi học trò, mỗi một học trò mà em đã được nghe kể chuyện, nói về thầy đều thương kính thầy nhiều vô cùng thầy ạ.

Em không có nhiều trí nhớ về chuyện ngày tuổi nhỏ như một số bạn cùng lớp nhưng những ấn tượng về vị giáo sư hướng dẫn lớp 8A1 (?) thì em vẫn chưa quên. Năm ấy, em đã không là người học trò ngoan, em phá thì không phá nhưng không chịu học, cũng không ngoan ngoãn nhưng thầy vẫn cho em hai lần thi hai bài luận điểm cao nhất (thầy còn bảo em viết lại cho thầy một bản nữa). Thầy lúc nào cũng nghiêm nghiêm và hiền hiền trong những tháng ngày giảng dạy, không một lần nổi giận, lớn tiếng, hay phạt đám học tró lắm lúc phá trong lớp. Cũng vì tánh thầy hiền, trầm tĩnh, thông cảm và tha thứ cho đám học trò phá phách mà dần dần thầy cũng cảm hóa được một số quỷ nhỏ thành học trò ngoan hoặc đỡ phá hơn.

Bao nhiêu năm hai thầy trò không tin tức, thư từ nhưng lần đầu nhận điện thư của thầy chia buồn khi nghe tin thân sinh của em qua đời và ông anh của em qua đời. Thầy làm em xúc động vô cùng. Thầy vẫn quan tâm đến học trò, chia sớt nỗi đau lòng của học trò của thầy. Thầy vẫn như thế, vẫn lo lắng, luôn quan tâm cho mọi người. Trong những lần nói chuyện với các bạn, em biết chắc chắn thầy là người thầy duy trì được tình thầy trò rộng lớn nhất và lâu dài nhất. Thầy cũng là vị giáo sư được học trò thương kính nhiều nhất. Thầy lưu giữ những thư từ, thơ của học trò trong thời gian rất dài. Thầy lưu giữ kỷ vật càng lâu thì kho tàng tình cảm của học trò dành cho thầy càng nhiều, nhiều lắm thầy ạ. Em cũng nhiều lần cảm ơn thầy vì thầy là người đã đề nghị với Dung, Kim Hương và Minh Khuê thành lập nhóm 74 cũng dựa trên căn bản duy trì tình thầy trò, tình bạn, tình thân, tình thương, lòng quan tâm...

Em xin lỗi thầy vì mấy năm trước em còn chưa quen xử dụng máy vi tính, thầy dặn gởi cho thầy hình em và gia đình mà bây giờ vẫn nằm trong phần Draft, thầy chưa bao giờ nhận được. Em xin lỗi đã không làm những điều mà học trò nên làm cho người thầy đáng quý này. Em xin thầy tha thứ. Cứ mỗi lần mất đi người thân, em lại nhắc mình nên làm hơn là suy nghĩ, trì trệ và cuối cùng là ân hận và nuối tiếc. Trước sự ra đi của thầy, em đang ân hận và nuối tiếc, em rất ân hận và nuối tiếc...

Bây giờ em vẫn còn hy vọng thầy đọc được những dòng chữ này vì em muốn nói với thầy nhiều lời cảm ơn và nhiều lời xin lỗi. Thầy ra đi để lại nhiều thương tiếc cho mọi người như mỗi lần em nghe bạn Mùi hay Dung khóc, em bày Mùi tụng Nam Mô A Di Đà Phật cho thầy mau sớm lên cõi Niết Bàn. Thầy thân kính muôn đời, em cầu mong thầy ra đi thanh thản và bình an.

Nam Mô A Di Đà Phật.

Học trò của thầy,
Mai Phương Hồng
Trung Học Tổng Hợp Ban Mê Thuột, NK 67-74

March 27, 2017

"Nếu có môt nhà giáo xứng đáng được gọi là "Thầy" thì anh Khánh là người đầu tiên tôi nghĩ đến.  Tôi may mắn được làm việc chung với thầy Khánh gần 20 năm trong Trung Tâm Việt Ngữ Văn Lang, một trường chuyên dậy tiếng Việt và văn hóa Việt.  Hoàn toàn thiện nguyên.  Lúc nào thầy Khánh cũng vui vẻ, tận tụy hết lòng vừa dạy học trò, vừa dạy cả các thầy cô khác để khả năng Việt ngữ và giáo huấn của mọi người mỗi ngày mỗi khá hơn.  Trong việc điều hành có khi bất đồng ý kiến, cãi cọ hăng say, nhưng sau khi họp hành xong thì thầy Khánh là người đầu tiên cười khì và rủ mọi người đi ăn.  Không chút giận hờn, buồn phiền.

Những kinh nghiệm dậy học quý báu mà thầy đã trao lại cho hai ba thế hệ thầy cô Văn Lang sẽ còn mãi. Cám ơn thầy.  Chúc thầy yên nghĩ.  Xin được chia buồn cùng gia đình Thầy."

Viết cho Thầy Chung Phước Khánh

March 27, 2017

Kính thưa Thầy,

Lời đầu tiên này em không còn được hỏi thăm sức khỏe Thầy như bao lần trước nữa!
Mà em chúc đến Thầy an lành trong giấc ngủ miên viễn.

Em không dám gọi phone cho Thầy những lúc Kim Hương  bên cạnh Thầy vì em biết mình sẽ khóc nhiều hơn là nói. Khi hay tin Thầy mất em tìm lại lá thư đầu tiên và cũng là lá thư cuối cùng Thầy viết cho em... ôm thật lâu trong tay... em có cảm giác như được chạm vào tay Thầy... Thầy ơi!!!!!

Vĩnh ....biệt ....Thầy!  

Võ Thị Chung

CHS Trung Học Tổng Hợp Ban Mê Thuột
NK 67-74 

 

Gia~ biet Thay

March 27, 2017

Ngay 22 thang 12 nam 1990 la ngay cuoi cua vo chong em va cung la ngay dau tien em gap lai Thay tren dat My. Em rat xuc dong va vui mung den roi nuoc mat va that cam on Thay da tu Boston bay ve Cali de tham du le cuoi cua tui em, em da khoc vi noi dat khach que nguoi, nguoi than khong co may^' ai gap lai Thay nhu gap lai mot nguoi than^ tu'` thuo nao`. Tu nhung nam 90 tro di Thay van giu lien lac voi tui em moi khi Thay xuong Nam Cali. Thay biet em ve~ va lam tho nen hay gui cho em nhung hinh anh tai lieu va nhung lan Thay xuong co dip cho' thay di xem trien lam~ tranh thay rat thich. Den nha chi Thay duoc xem nhung tranh lua. cua chi. nhu duoc mo'~ rong^. tam` mat'...Thang 9 vua qua Thay xuong khong ngo la lan cuoi duoc gap Thay!
Nghe tin Thay dau nang em rat buon va cau nguyen cho Thay duoc binh yen moi lan doc kinh toi^'. Duoc noi chuyen qua phone cua chi. Kim Huong voi Thay luc Thay dang nam tren giuong benh la mot uoc nguyen cua em. Thay se luon o trong loi cau nguyen cua em hang` ngay`. 
La` thoi vinh~ biet tu` day
Ngan thu yen giac Thay nay con` dau^! 

Nén Hương Lòng

March 26, 2017

Cuối cùng rồi thày cũng ra đi, bỏ lại những học trò ngày xưa với nỗi buồn đau bàng hoàng ngơ ngác hụt hẩng. Người Thày kính mến đã chủ nhiệm lớp tôi hai niên học với những kỷ niệm buồn vui...Thày đã cười với chúng tôi, lo cùng chúng tôi, dạy chúng tôi biết yêu và trân trọng tiếng Việt qua ca từ thi phú...Những giờ dạy Văn của thày lúc nào cũng vui và sống động...Riêng tôi cô học trò bé bỏng yếu đuối mong manh mà thày thường gọi đùa chẳng khác chi là một Hàn Ni nhưng lại chất chứa một tâm hồn lãng mạn như một Lâm Đại Ngọc luôn gần gũi thày và thích học những văn chương " cấm" thời bấy giờ như truyện Kiều và Chinh Phụ Ngâm...Thày thường hay ký đầu bảo có lẽ sau này tôi sẽ theo nghiệp văn chương.

Thày tìm thấy tôi sau một phần tư thế kỷ khi cả hai thày trò cùng sinh hoạt ở Văn Đàn Đồng Tâm. Thày rất vui và hãnh diện vì lời tiên tri ngày nào đã thành sự thật...Thày bảo đã có người nối nghiệp thày...Nhưng điều thày không ngờ nhất là tôi rất yêu cổ thi, thơ đường luật hay thơ hát nói như thày. Thày theo dõi những bài thơ tôi đăng trên phố ảo, góp ý và khuyến khích cho tôi.

Khi nghe thày ngã bịnh tim giai đoạn cuối thì tôi biết rằng sớm muộn gì rồi thày cũng bỏ chúng tôi về nơi chín suối. Sáng nay khi ra trực trên trạm đón xe bus về tôi đọc được tin nhắn của Thúy Phương, bất giác nước mắt nhạt nhòa trên má. Thôi rồi thày đã giã biệt bể đời trầm luân, an nghỉ miên viễn nơi cõi hạnh lạc. Cơn bịnh sẽ không còn tàn phá cơ thể và làm đau thày nữa. Ghé ngôi nhà nguyện gần nhà tôi thắp cho thày ngọn nến cuối cùng như một nén hương lòng

.
Chắp tay lạy tạ nghìn thu vĩnh biệt
Hạt bụi tàn tro về với hư vô..
.
.

Share a story

 
Add a document, picture, song, or video
Add an attachment Add a media attachment to your story
You can illustrate your story with a photo, video, song, or PDF document attachment.