Mợ Năm.
Nấm đất cuối cùng đã phủ lên mộ. Mọi người chia tay ra về, bùi ngùi thương tiếc.
Suốt quãng đường từ Boston về Toronto, tôi không ngớt nghĩ đến Mợ, một người mà tôi luôn ngưỡng mộ và thương mến.Mợ tôi đã yên nghỉ.. Nhưng những kỷ niệm, những hình ảnh về Mợ sẽ không bao giờ phai mờ trong ký ức tôi và gia đình tôi...Má tôi là Chị Hai, Mợ tôi là vợ của người em Út: Cậu Năm tôi.
Chuyện tình của Cậu Mợ tôi đẹp như mơ...Mấy chục năm trước, trên chuyến xe lửa Sài Gòn- Tân An, Cậu tôi chợt trông thấy một cô gái có nét đẹp nhu mì, thanh thoát, nghiêm trang.. ngồi cùng toa xe với mình.
Cậu tôi như bị coup de foudre, nhưng ngày xưa phong tục nghiêm khắc lắm, Cậu tôi đâu có gan đến làm quen. Cậu chỉ dám ngồi xa xa..giả bộ đọc báo.. lâu lâu hạ tờ báo xuống, len lén nhìn..Cứ như vậy một thời gian, trên những chuyến xe lửa Sài gòn- Long An, hai người trông thấy nhau, nhưng vẫn không dám làm quen nhau và không biết gì về nhau. Đến một hôm, Cậu tôi nghe lời Cha Mẹ, theo Ông Mai đi xem mắt một cô gái. Khi Cô gái bưng nước ra, Cậu tôi kinh ngạc và cực kỳ sung sướng...Chính thật là Cô gái thường gặp trên xe lửa. Hôn lễ được diễn ra sau đó.
Trong những câu chuyện kể về gia đình, Má tôi thường nhắc đến Mợ tôi với những lời đầy thương mến.
Mợ tôi vốn là con quan, Ông Bác ngạch Đốc Phủ Sứ ( ngạch trật cao cấp nhất, thời Pháp), làm Quận trưởng Châu thành Long An. Về làm dâu Ông Bà Ngoại tôi chỉ là một thương nhân trung bình, Mợ tôi không hề kênh kiệu như những người con quan khác; luôn giữ đúng lễ nghĩa, hiếu thuận, kính trên nhường dưới; lúc nào cũng thương yêu hòa thuận hết lòng với tất cả mọi người trong gia đình chồng. Mặc dù theo Tây học, Mợ tôi tốt nghiệp trường Normale( Sư Phạm). Cậu tôi du học ở Hồng Kông, nhưng Cậu Mợ luôn cư xử theo phép tắc nền nếp gia đình Nho Giáo. Chị Hai tôi kể, lúc Đại gia đình (gồm tất cả gia đình 4 chị em) ở chung trong tiệm Hồng Kông Store ở Mỹ Tho (Định Tường); Mợ tôi quán xuyến mọi công việc một cách công bình, không bênh ai bỏ ai, phân công rõ ràng mỗi người một việc.Khi có tơ lụa đẹp, Mợ tôi mua về cắt làm 4 khúc chia cho mình và mỗi chị em chồng một khúc. Lúc đi chợ, Mợ mua trái cây, chỉ lựa trái nhỏ và đều nhau. Người bán ngạc nhiên vì thấy Mợ tôi có dáng vẻ sang trọng( người giúp việc theo xách giỏ) nên hỏi: Sao cô không chọn trái lớn cho ngon? Mợ trả lời: Vì nhà có đông các cháu nên mua trái nhỏ để cho mỗi cháu một trái đều nhau. Mợ thương các cháu như con ruột của mình. Chăm sóc dạy dỗ tận tình. Chị Hai tôi được Mợ dạy may, cắt áo quần. Thuở nhỏ, Mợ mồ côi Mẹ rất sớm, nên Cha gửi vào học ở trường Nhà Trắng, được các Sơ chỉ dẫn nên Mợ rất giỏi nữ công gia chánh. Về sau, khi chúng tôi đã lớn, mặc dù không còn ở chung nhưng Má tôi luôn nhắc nhở ba chị em chúng tôi nên noi gương của Mợ, nhất là cách tổ chức gia đình, dạy dỗ con cái, cư xử với chồng. Thiết nghĩ, khó có một người con dâu nào được lòng bên nhà chồng từ lớn đến nhỏ như Mợ.
Không phải lúc nào Cậu Mợ tôi cũng đồng ý với nhau, nhưng khi thấy Cậu tôi hơi lớn tiếng, Mợ liền im lặng; chờ đến khi Cậu tôi bình tĩnh lại ( có khi rất lâu) Mợ tôi mới dịu dàng thuyết phục. Do đó Cậu tôi luôn làm theo ý Mợ nên trong nhà không bao giờ có sự gây gỗ cãi cọ nào. Gia đình của Cậu Mợ tôi là một gia đình hạnh phúc lý tưởng mà tôi luôn ngưỡng mộ. Do vậy tôi đã đặt các con gái của mình cùng tên Thủy như các con gái của Mợ với niềm mong ước con gái của tôi cũng sẽ có gia đình hạnh phúc như gia đình Cậu Mợ.
Hai chị của tôi còn có nhiều kỷ niệm khác với Mợ kể ra không xiết. Riêng tôi, tôi nghĩ rằng Mợ thật giống với NGƯỜI NỮ TÀI ĐỨC được khen ngợi trong Kinh Thánh, sách Châm ngôn 31:26-29. Thank God đã cho tôi có một người Mợ như vậy! Thương nhớ Mợ không nguôi: Cháu Bé Sáu( Dương Kim Chung).