Chào mầng Ngân khánh Linh mục GB Nguyễn Kỳ, 17.05.1995 – 17.05.2020
Chào mầng Ngân khánh Tu nguyện Têrêxa Nguyễn Kim Loan, 1995 - 2020
Câu chuyện cuộc đời cây Tre
Ngày xưa trong một vương quốc rộng lớn, nhà vua có một ngôi vườn thượng uyển cực kỳ kiều diễm và tráng lệ. Mỗi chiều, nhà vua thường thả bộ dạo mát trong vườn và thưởng thức cảnh đẹp của hoa lá cây cỏ. Trong các loại cây của ngôi vườn bách thảo, nhà vua thích nhất là một cây tre với hình dáng đài các hào hùng. Tháng năm tiếp nối trôi qua, cây tre cứ lớn lên mỗi ngày mỗi hùng dũng tươi đẹp. Tre cũng biết mình được vua để ý, ưa thích và hài lòng.
Một ngày nọ, vua đến gần cây tre, vẻ mặt có phần tư lự. Còn cây tre thì cúi mình xuống tận đất cung kính bái chào. Vua nói với cây tre rằng: “Hỡi tre của ta, nay ta cần ngươi”. Ngày hôm ấy dường như là chính cái ngày trong muôn muôn ngày cây tre được tác tạo nên. Cây tre từ tốn, nhẹ nhàng và kính cẩn thưa: “Kính thưa Hoàng Thượng, nầy con đây, xin Hoàng Thượng cứ sử dụng con theo như ý Ngài”! “Hỡi tre của ta”, - giọng nói của vua trở nên nghiêm nghị hơn - “để sử dụng ngươi, ta phải đốn chặt ngươi đi”! “Đốn chặt con đi? Con đây, sự vật mà chính Hoàng Thượng quý trọng nhất trong vườn thượng uyển của Ngài”? “Hỡi tre thân yêu của ta”, - giọng nói của vua lại càng nghiêm nghị hơn nữa - “nếu ta không đốn chặt ngươi đi thì ta không thể sử dụng ngươi được”.
Toàn cà vườn thượng uyển bổng bặt hơi nín tiếng. Không một ngọn gió lướt thổi, dẫu là rất âm thầm nhỏ nhẹ. Chậm rãi, cây tre cúi mình thẳm sâu và thổn thức: “Kính thưa Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng không thể sử dụng được con nếu không đốn chặt con đi, thì – nầy con đây, xin Hoàng Thượng hãy làm theo như ý của Ngài, xin hãy đốn chặt con đi”! “Hỡi tre thân yêu của ta, ta còn phải chặt bỏ hết các nhánh các lá các đốt mắt lồi lõm của ngươi nữa”. “Ôi, kính thưa Hoàng Thượng, việc đó thì con xin Ngài mở lòng bao dung hải hà của Ngài! Vẻ đẹp và nét hào hùng của con, Ngài cứ đốn chặt đi; nhưng nhành và lá và các đường vân đốt mắt thì con xin Ngài rộng lượng miễn thứ cho con”! Nhà vua phán: “Nếu ta không chặt bỏ nhành nhánh và lá và các đốt mắt thì ta không thể sử dụng ngươi được”!
Lúc này thì mặt trời đưa tay che mặt. Một con bướm hoảng hốt bay xa. Và cây tre – run lên trước những gì sẽ đến – rất nhẹ hàng thưa lên: “Kính lạy Hoàng Thượng, xin Ngài hãy chặt bỏ hết chúng đi như Ngài muốn”. Vua còn nói thêm: “Hỡi tre của ta, ta còn phải làm hơn nữa: ta còn phải bổ xẻ thân ngươi ra. Nếu không làm như thế, ta không thể sử dụng ngươi được”. Cây tre cúi mình xuống tận sát mặt đất và mấp máy thưa lên: “Kính lạy Hoàng Thượng, xin Ngài hãy đốn chặt, hãy róc bỏ, hãy bổ xẻ con ra”!
Và Đức Vua của ngôi vườn thượng uyển đã đốn chặt cây tre trong vườn mình, đã chặt bỏ nhành nhánh và lá và các đốt mắt, đã chẻ bổ nó ra làm hai, suốt từ gốc lên ngọn từ ngọn xuống gốc. Rồi Ngài đưa hai nửa cây tre đó đến một mạch suối đầy nước tươi mát phun chảy, đặt chúng xuống làm thành một cái máng dẫn dòng nước đến cả một vùng nương vườn và đồng ruộng khô cháy. Mạch suối reo vui lên, xối xả chảy qua lòng thân tre đã được đốn chặt bổ xẻ và đặt thành một cái máng dẫn nước đến vùng đất khô cháy đang chờ đợi được tưới tẩm. Rồi từ đây, rau cỏ khoai đậu và lúa nếp được gieo vãi, vun trồng, lớn lên, trổ bông rồi vàng chín thơm mộng vào ngày mùa.
Cây tre một ngày nào trước đây đầy tráng lệ hào hùng, rồi bị chặt đốn róc bỏ bổ xẻ, nay đã trở nên một phước báu lớn. Những ngày tre cao lớn dũng mạnh kia là những ngày tre sống cho riêng mình và tự hào với vẻ hùng mạnh của riêng mình; nhưng cái ngày mà tre hiến mình bị đốn chặt, róc bỏ và bổ xẻ, tre đã được biến thành cái máng cầu dẫn thông nước mát mà Đức Vua cần dùng, để làm cho nương vườn ruộng đồng được trở nên màu mỡ xanh tươi.
Lời nguyện: Lạy Ngài, xin hãy đốn chặt róc bỏ bổ xẻ đời con ra theo ý Ngài, để được thành máng cầu dẫn nước thông ơn, cho bao nhiêu nương vườn ruộng đồng cằn cỗi và khô cháy của loài người!
Nguồn: Các Truyền thống Tâm linh Châu Á.
Bản dịch: Lưu Hồng Khanh
Cập nhật: Ngày Chủ nhật Hiền mẫu, 10.05.2020
Frankfurt, CHLB Đức